Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là người bên cạnh Kim Phi, mỗi lần Quan Hạ Nhi làm ra nước hoa hoặc dầu gội đầu mới, Nhuận Nương đều là người đầu tiên được dùng thử.

Nhưng từ sau khi Nhuận Nương biết nước hoa có thể bán được với giá cao ngất ngưởng, ngoài những lúc Quan Hạ Nhi bảo cô ấy thử, bình thường cô ấy không đụng vào mà toàn đặt trong rương, định sau này trả lại cho Quan Hạ Nhi bán lấy tiền.

Trước khi lên đường, Quan Hạ Nhi đã cố tình đưa cho cô ấy mấy bình, bảo cô ấy trên đường dùng nhiều một chút.

Lần này Nhuận Nương rất nghe lời, từ lúc bắt đầu lên thuyền đã bỏ nước hoa vào túi y phục.

Làm vậy thì trên y phục sẽ dính mùi nước hoa, nhưng cũng không nồng nặc.

Kim Phi vốn đã mất tập trung, ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng như vậy thì men theo mùi hương đưa mũi tới bên cổ Nhuận Nương.

Nhuận Nương cảm nhận được khí thở ra từ mũi Kim Phi, khuôn mặt lập tức đỏ bừng: “Đương gia, chàng làm gì vậy?”

“Nhuận Nương, nàng thật đẹp.”

Kim Phi ôm lấy Nhuận Nương, vùi mặt vào hõm vai cô ấy.

Hô hấp của Nhuận Nương đột nhiên trở nên dồn dập, khí lực của người cũng như bị người ra rút mất, dịu dàng nói: “Đương gia, bây giờ ban ngày ban mặt... để buổi tối đi?”

“Ta cứ không đấy!” Kim Phi ôm lấy Nhuận Nương, đi vào trong phòng.

Nhuận Nương thấy không cưỡng lại được Kim Phi, không thể làm gì khác hơn là thẹn thùng cúi đầu vào trong ngực Kim Phi.

...

Sau nửa giờ, Kim Phi cuối cùng cũng mặc y phục mới mà Nhuận Nương may cho y.

“Vừa người không?” Nhuận Nương vừa giúp Kim Phi sửa sang lại vạt áo, vừa hỏi: “Nếu cảm thấy khó chịu chỗ nào, đương gia cứ nói với ta để ta sửa lại.”

“Rất vừa, không cần sửa lại.” Kim Phi lại hôn một cái lên mặt Nhuận Nương: “Vất vả cho nàng rồi.”

Mấy ngày nay Nhuận Nương đang rất bận, có mấy lần Kim Phi tỉnh ngủ, phát hiện cô ấy vẫn còn miệt mài làm việc dưới đèn, tay lạnh thì lại hơ một lúc trên đèn dầu.

“Có thể được may quần áo cho đương là phúc phận Nhuận Nương, có gì mà vất vả?”

Nhuận Nương cười lắc đầu.

“Lại nữa rồi.” Kim Phi nhéo mũi Nhuận Nương: “Ta đã nói với nàng rồi, sau này không được nói như vậy nữa, tại sao lại nói rồi?”

“Bởi vì ta cảm thấy vậy mà.” Nhuận Nương nhăn mũi: “Ở xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm có không biết bao nhiêu cô nương trong trắng muốn gả cho đương gia đâu, đương gia không chê ta, đây không phải phúc phận của ta thì là gì?”

“Nàng cũng là cô nương trong trắng mà!” Kim Phi không vui nói.

Dù ban đầu Nhuận Nương vẫn luôn nói sau khi Tạ Quang dẫn cô ấy từ đội rước dâu về nhà, gã đã lấy hết tiền cô ấy mang theo đi đánh bạc, chưa hề chạm vào cô ấy, nhưng rất nhiều trong làng không tin, ngay cả Kim Phi cũng hơi hoài nghi.

Nhưng y cũng không quan tâm tới trinh tiết nên cũng không quá để ý những thứ này.

Nhưng lúc động phòng với Nhuận Nương ở trên thuyền, Kim Phi mới phát hiện, cô ấy thật sự vẫn còn trinh.

Điều này cũng chứng tỏ, Tạ Quang quả thật chưa từng chạm vào cô ấy.

Điều này khiến Kim Phi hơi bất ngờ, chỉ có thể nói tư tưởng của một tay cờ bạc, người bình thường không thể nào hiểu được.

Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên Kim Phi gặp tay cờ bạc như vậy.

Kiếp trước ở làng bọn họ cũng có.

Lúc ấy tay cờ bạc đó đi làm ở miền nam, trong nhà gọi điện tới nói cha anh ta mắc bệnh qua đời, những người đồng hương thấy anh ta không có tiền mua vé xe nên đã quyên góp cho anh ta một ít về nhà xử lý hậu sự cho cha, kết quả đến buổi tối, anh ta lại trở lại, mọi người hỏi ra mới biết, thì ra sau khi nhận được tiền, anh ta không về nhà mà lại đi đánh bạc.

Lúc ấy, lần đầu tiên Kim Phi nghe được chuyện này cảm thấy thật sự không hiểu nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK