Những người này cũng sử dụng tên của Quan Hạ Nhi.
Công chúa Lộ Khiết không nghỉ ngờ gã, thưởng cho phu xe ít bạc, sau đó để tùy tùng dọn dẹp nhà ở tập thể, còn cô ta thì nói gì đó với Giang Văn Văn, sau đó dẫn một đám người quay lại phố bắc tiểu trấn, bắt đầu hành trình mua sắm.
Đường đường là minh châu của Thảo Nguyên, nhưng giống như tiểu cô nương nông thôn chưa trải việc đời vậy, thấy cái gì cũng tò mò, cái gì cũng đều muốn mua.
Cũng may lạc đà gầy còn hơn lừa béo, mặc dù Đông Man đã không ổn, nhưng lần này đến Đại Khang công chúa Lộ Khiết mang theo rất nhiều tiần, khi còn ở Đông Hải, trong sân đã nói mua gì thì mua, bây giờ cũng không thiếu tiền mua nông cụ.
Mỗi khi đến một tiệm, cơ hồ đều là quét sạch hàng hóa, mỗi thứ mua một loại.
Giang Văn Văn đứng sau lưng thấy vậy, khẽ cau mày.
Vừa rồi công chúa Lộ Khiết nói muốn đi dạo trong trấn nhỏ, Giang Văn Văn cũng không để ý, nên đã đồng ý.
Cô ấy cho là công chúa Lộ Khiết chỉ tùy tiện đi dạo mà thôi, ai ngờ đối phương bật chế độ mua sắm?
Mặc dù qua những lần tiếp xúc, ấn tượng của cô ấy về công chúa Lộ Khiết đã dần dần thay đổi, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy hành động này của cô ấy có vẻ không ổn lắm.
Nếu công chúa Lộ Khiết muốn mua vài loại son phấn, thì Giang Văn Văn cũng chẳng quan tâm, nhưng căn bản công chúa Lộ Khiết không có hứng thú với son phấn, mà chỉ mua những thứ có giá trị sử dụng như nông cụ.
Những thứ nông cụ này không dễ tìm, đều do dân chúng Xuyên Thục dùng đầu óc của mình để chế tạo ra, công chúa Lộ Khiết chỉ mua vài cái rồi coi chúng như đồ chơi thì không sao, nhưng bây giờ cô ta mua hàng loạt như vậy, khiến cho cô ấy cảm thấy không ổn lắm.
Nhưng vừa rồi đã đồng ý, bây giờ ngăn cản thì có hơi ngại.
Hơn nữa, loại đồ này được bán công khai, có thể dễ dàng mua được, với sự hiểu biết của Giang Văn Văn về Kim Phi, chưa hẳn sẽ ngăn cản.
Vì vậy Giang Văn Văn quyết định sẽ tạm thời bỏ qua, lần sau gặp được Kim Phi sẽ xin phép.
Nếu Kim Phi thấy không thích hợp, Giang Văn Văn sẽ tịch thu tất cả những thứ này, kể cả khi phải đắc tội với công chúa Lộ Khiết.
Dù sao chưa chắc sau này cô ấy sẽ gặp lại công chúa Lộ Khiết, đắc tội cũng không sao.
Mà ở một bên khác, sau khi Từ Vi từ bến tàu quay về doanh trại, chạy thẳng đến tiểu viện Kim Phi đang ở.
Tiểu viện này ở góc Tây Bắc của doanh trại nhân viên hộ tống, được đặc biệt xây dựng cho Kim Phi, hầu hết thời gian nó đều trống không, cũng chỉ có Đường
Tiểu Bắc mỗi lần từ bến tàu đi ngang qua đây, sẽ đến ở một lúc.
Sau khi Từ Vĩ tiến vào tiểu viện, dưới sự hướng dẫn của Thiết Chùy đi đến thư phòng, báo cáo chuyện vừa rồi cho Kim Phi nghe.
Không, thực ra là báo cáo với Cửu công chúa. Từ đầu đến cuối, Kim Phi đều cúi đầu xem tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên.
Sau khi Từ Vi rời đi, Kim Phi mới buông tài liệu xuống, bất đắc dĩ nhìn Cửu công chúa: “Vũ Dương, nàng nói xem, nàng đang có ý đồ gì vậy?”
Nghi ngờ vừa rồi của Giang Văn Văn cũng không sai.
Từ Vi không phải do Quan Hạ Nhi sắp xếp, mà do Cứu công chúa dùng danh tiếng của Quan Hạ Nhi để sắp xếp.
Đây là điều mà Kim Phi không thể hiểu được.
Rõ ràng ở bến tàu Cửu công chúa ghét công chúa Lộ Khiết như vậy, nhưng sau khi trở về lại giúp công chúa Lộ Khiết sắp xếp chỗ ở.
Sắp xếp chỗ ở thì sắp xếp chỗ ở đi, còn dùng danh tiếng của Quan Hạ Nhi.
“Phu quân, chàng không hiểu đâu.” Cửu công chúa cười giải thích: “Thực ra đây cũng vỡ kịch người tốt và người xấu, ta là người xấu cố ý gây khó dễ, tỷ tỷ là người tốt để thu phục cô ta, làm như vậy Lộ Khiết mới cảm thấy cuộc đàm phán này có hi vọng, cũng không đến nỗi cảm thấy không có chút hi vọng nào, quay đầu trở về.”
“Không phải nàng rất ghét cô ta sao?” Kim Phi càng buồn bực nói. Bất kể là biểu hiện trước kia, hay những gì Cửu công chúa biểu hiện ra ngoài trong lúc nói chuyện phiếm, cũng có thể nhìn ra được, cô ấy không thích Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên.
Nhưng bây giờ nghe ý của cô ấy, cô ấy lại muốn thúc đẩy cuộc đàm phán này.
Công chúa Lộ Khiết không nghỉ ngờ gã, thưởng cho phu xe ít bạc, sau đó để tùy tùng dọn dẹp nhà ở tập thể, còn cô ta thì nói gì đó với Giang Văn Văn, sau đó dẫn một đám người quay lại phố bắc tiểu trấn, bắt đầu hành trình mua sắm.
Đường đường là minh châu của Thảo Nguyên, nhưng giống như tiểu cô nương nông thôn chưa trải việc đời vậy, thấy cái gì cũng tò mò, cái gì cũng đều muốn mua.
Cũng may lạc đà gầy còn hơn lừa béo, mặc dù Đông Man đã không ổn, nhưng lần này đến Đại Khang công chúa Lộ Khiết mang theo rất nhiều tiần, khi còn ở Đông Hải, trong sân đã nói mua gì thì mua, bây giờ cũng không thiếu tiền mua nông cụ.
Mỗi khi đến một tiệm, cơ hồ đều là quét sạch hàng hóa, mỗi thứ mua một loại.
Giang Văn Văn đứng sau lưng thấy vậy, khẽ cau mày.
Vừa rồi công chúa Lộ Khiết nói muốn đi dạo trong trấn nhỏ, Giang Văn Văn cũng không để ý, nên đã đồng ý.
Cô ấy cho là công chúa Lộ Khiết chỉ tùy tiện đi dạo mà thôi, ai ngờ đối phương bật chế độ mua sắm?
Mặc dù qua những lần tiếp xúc, ấn tượng của cô ấy về công chúa Lộ Khiết đã dần dần thay đổi, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy hành động này của cô ấy có vẻ không ổn lắm.
Nếu công chúa Lộ Khiết muốn mua vài loại son phấn, thì Giang Văn Văn cũng chẳng quan tâm, nhưng căn bản công chúa Lộ Khiết không có hứng thú với son phấn, mà chỉ mua những thứ có giá trị sử dụng như nông cụ.
Những thứ nông cụ này không dễ tìm, đều do dân chúng Xuyên Thục dùng đầu óc của mình để chế tạo ra, công chúa Lộ Khiết chỉ mua vài cái rồi coi chúng như đồ chơi thì không sao, nhưng bây giờ cô ta mua hàng loạt như vậy, khiến cho cô ấy cảm thấy không ổn lắm.
Nhưng vừa rồi đã đồng ý, bây giờ ngăn cản thì có hơi ngại.
Hơn nữa, loại đồ này được bán công khai, có thể dễ dàng mua được, với sự hiểu biết của Giang Văn Văn về Kim Phi, chưa hẳn sẽ ngăn cản.
Vì vậy Giang Văn Văn quyết định sẽ tạm thời bỏ qua, lần sau gặp được Kim Phi sẽ xin phép.
Nếu Kim Phi thấy không thích hợp, Giang Văn Văn sẽ tịch thu tất cả những thứ này, kể cả khi phải đắc tội với công chúa Lộ Khiết.
Dù sao chưa chắc sau này cô ấy sẽ gặp lại công chúa Lộ Khiết, đắc tội cũng không sao.
Mà ở một bên khác, sau khi Từ Vi từ bến tàu quay về doanh trại, chạy thẳng đến tiểu viện Kim Phi đang ở.
Tiểu viện này ở góc Tây Bắc của doanh trại nhân viên hộ tống, được đặc biệt xây dựng cho Kim Phi, hầu hết thời gian nó đều trống không, cũng chỉ có Đường
Tiểu Bắc mỗi lần từ bến tàu đi ngang qua đây, sẽ đến ở một lúc.
Sau khi Từ Vĩ tiến vào tiểu viện, dưới sự hướng dẫn của Thiết Chùy đi đến thư phòng, báo cáo chuyện vừa rồi cho Kim Phi nghe.
Không, thực ra là báo cáo với Cửu công chúa. Từ đầu đến cuối, Kim Phi đều cúi đầu xem tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên.
Sau khi Từ Vi rời đi, Kim Phi mới buông tài liệu xuống, bất đắc dĩ nhìn Cửu công chúa: “Vũ Dương, nàng nói xem, nàng đang có ý đồ gì vậy?”
Nghi ngờ vừa rồi của Giang Văn Văn cũng không sai.
Từ Vi không phải do Quan Hạ Nhi sắp xếp, mà do Cứu công chúa dùng danh tiếng của Quan Hạ Nhi để sắp xếp.
Đây là điều mà Kim Phi không thể hiểu được.
Rõ ràng ở bến tàu Cửu công chúa ghét công chúa Lộ Khiết như vậy, nhưng sau khi trở về lại giúp công chúa Lộ Khiết sắp xếp chỗ ở.
Sắp xếp chỗ ở thì sắp xếp chỗ ở đi, còn dùng danh tiếng của Quan Hạ Nhi.
“Phu quân, chàng không hiểu đâu.” Cửu công chúa cười giải thích: “Thực ra đây cũng vỡ kịch người tốt và người xấu, ta là người xấu cố ý gây khó dễ, tỷ tỷ là người tốt để thu phục cô ta, làm như vậy Lộ Khiết mới cảm thấy cuộc đàm phán này có hi vọng, cũng không đến nỗi cảm thấy không có chút hi vọng nào, quay đầu trở về.”
“Không phải nàng rất ghét cô ta sao?” Kim Phi càng buồn bực nói. Bất kể là biểu hiện trước kia, hay những gì Cửu công chúa biểu hiện ra ngoài trong lúc nói chuyện phiếm, cũng có thể nhìn ra được, cô ấy không thích Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên.
Nhưng bây giờ nghe ý của cô ấy, cô ấy lại muốn thúc đẩy cuộc đàm phán này.