Sau khi Nathan trở về cứ luôn đứng cạnh Kim Phi và chứng kiến toàn bộ trận chiến.
Khi quân Dã Lang phát động cuộc tổng tấn công, dù đã ở khoảng cách xa như vậy nhưng Nathan không khỏi sợ hãi.
Có điều, khi ông ta đi gặp Kim Phi lại thấy y vẫn đang chắp tay sau lưng, vẻ mặt không hề thay đổi chút nào.
Sự điềm tĩnh này khiến Nathan hổ thẹn không bằng, hình tượng Kim Phi trong ấn tượng của ông ta cũng lại cao thêm mấy phần.
Cuộc chiến sau đó giống như thiêu thân lao vào lửa.
Đội quân Dã Lang như một con thiêu thân, trong khi đội súng kíp và các cựu binh áo giáp đen lại hừng hực như đống lửa trại.
Đội quân Dã Lang dù mạnh đến đâu, thì cuối cùng vẫn bị ngọn lửa cuồng nhiệt đốt thành tro tàn.
Mãi cho đến khi trận chiến kết thúc, Nathan vẫn có một cảm giác không thật.
Đội quân Dã Lang đã tung hoành trên Cao Nguyên nhiều năm như vậy, khiến vô số đứa nhỏ trong bộ lạc sợ hãi không dám khóc thút thít về đêm, lại bị đánh bại thế này?
Vả lại còn bị đánh bại bởi những đối thủ có số lượng ít hơn họ rất nhiều.
Điều khiến Nathan cảm thấy khó tin nhất là kể từ khi các cựu binh áo giáp đen trở về, bên Xuyên Thục gần như không có thương vong.
Chiến tích thế này Nathan có nằm mơ cũng chưa mơ thấy được.
Nhưng xác của quân Dã Lang nằm rải rác khắp các ngọn núi đã nói với Nathan, rằng đây không phải là một giấc mơiI
So với Nathan, thì biểu hiện của Kim Phi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đợi một lúc, Kim Phi thấy không còn kẻ địch nào lao ra khỏi rừng cây nữa, y bèn cho lính truyền lệnh báo tin cho phi thuyền, để họ bay lên trên rừng cây thăm dò xem còn kẻ địch nào không. Truyện Cung Đấu
Một chiếc phi thuyền đã nhận được lệnh và bay về phía rừng cây.
Đầu tiên là bay lên trời ở độ cao hàng chục mét, sau đó lại hạ thấp, rồi lại bay đến gần những ngọn cây vẫy cờ thông báo cho đội dưới mặt đất là trong rừng đã
không còn nhóm địch lớn nào.
Kim Phi thở phào nhẹ nhõm, sắp xếp một cận vệ đi tới, đồng thời gọi mấy tướng lĩnh chủ chốt như Thiết Chùy, Tả Phi Phi, Đại Tráng Tới.
Thiết Chùy còn dẫn đội cận vệ trở lại.
"Đại Tráng, dẫn đội áo giáp đen đi dọn dẹp chiến trường, xem bọn họ còn lựu đạn và ngòi nổ nào chưa sử dụng không!"
Kim Phi nhìn vào Đại Tráng trước tiên: "Các huynh đệ cẩn thận, đề phòng có người giả chết!"
Từ biểu hiện vừa rồi của quân Dã Lang, rất có thể các quân lính Dã Lang bị giết vẫn còn lựu đạn và ngòi nổ chưa kịp nổ.
Mấy thứ này nhất định phải lấy lại! "DạiI" Đại Tráng chào Kim Phi theo kiểu quân đội rồi quay người chạy đi.
Kim Phi lại nhìn Tả Phi Phi: “Đội súng kíp tiếp tục trấn giữ đập lớn, đề phòng còn kẻ địch ẩn nấp trong tối đánh trải”
"DạiI” Tả Phi Phi cũng cúi chào kiểu quân đội rồi bỏ chạy.
Sau đó, đội súng kíp và đội áo giáp đen tản ra, các cựu binh áo giáp đen tay trái cầm nỏ, tay phải cầm hắc đao chậm rãi tiến vào chiến trường.
Hầu hết quân Dã Lang đều bị đội súng kíp đánh gục, nhưng dù sao sức mạnh của súng kíp cũng có hạn nên một số quân Dã Lang vẫn chưa tắt thở hẳn.
Bất cứ khi nào cựu binh áo giáp đen đi ngang qua quân Dã Lang đã ngã xuống đất, đều cứa vào cổ một cái và không cần biết họ đã chết hay chưa.
Cứ như vậy, tốc độ dọn dẹp chiến trường lại vô cùng chậm.
Khi quân Dã Lang phát động cuộc tổng tấn công, dù đã ở khoảng cách xa như vậy nhưng Nathan không khỏi sợ hãi.
Có điều, khi ông ta đi gặp Kim Phi lại thấy y vẫn đang chắp tay sau lưng, vẻ mặt không hề thay đổi chút nào.
Sự điềm tĩnh này khiến Nathan hổ thẹn không bằng, hình tượng Kim Phi trong ấn tượng của ông ta cũng lại cao thêm mấy phần.
Cuộc chiến sau đó giống như thiêu thân lao vào lửa.
Đội quân Dã Lang như một con thiêu thân, trong khi đội súng kíp và các cựu binh áo giáp đen lại hừng hực như đống lửa trại.
Đội quân Dã Lang dù mạnh đến đâu, thì cuối cùng vẫn bị ngọn lửa cuồng nhiệt đốt thành tro tàn.
Mãi cho đến khi trận chiến kết thúc, Nathan vẫn có một cảm giác không thật.
Đội quân Dã Lang đã tung hoành trên Cao Nguyên nhiều năm như vậy, khiến vô số đứa nhỏ trong bộ lạc sợ hãi không dám khóc thút thít về đêm, lại bị đánh bại thế này?
Vả lại còn bị đánh bại bởi những đối thủ có số lượng ít hơn họ rất nhiều.
Điều khiến Nathan cảm thấy khó tin nhất là kể từ khi các cựu binh áo giáp đen trở về, bên Xuyên Thục gần như không có thương vong.
Chiến tích thế này Nathan có nằm mơ cũng chưa mơ thấy được.
Nhưng xác của quân Dã Lang nằm rải rác khắp các ngọn núi đã nói với Nathan, rằng đây không phải là một giấc mơiI
So với Nathan, thì biểu hiện của Kim Phi bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đợi một lúc, Kim Phi thấy không còn kẻ địch nào lao ra khỏi rừng cây nữa, y bèn cho lính truyền lệnh báo tin cho phi thuyền, để họ bay lên trên rừng cây thăm dò xem còn kẻ địch nào không. Truyện Cung Đấu
Một chiếc phi thuyền đã nhận được lệnh và bay về phía rừng cây.
Đầu tiên là bay lên trời ở độ cao hàng chục mét, sau đó lại hạ thấp, rồi lại bay đến gần những ngọn cây vẫy cờ thông báo cho đội dưới mặt đất là trong rừng đã
không còn nhóm địch lớn nào.
Kim Phi thở phào nhẹ nhõm, sắp xếp một cận vệ đi tới, đồng thời gọi mấy tướng lĩnh chủ chốt như Thiết Chùy, Tả Phi Phi, Đại Tráng Tới.
Thiết Chùy còn dẫn đội cận vệ trở lại.
"Đại Tráng, dẫn đội áo giáp đen đi dọn dẹp chiến trường, xem bọn họ còn lựu đạn và ngòi nổ nào chưa sử dụng không!"
Kim Phi nhìn vào Đại Tráng trước tiên: "Các huynh đệ cẩn thận, đề phòng có người giả chết!"
Từ biểu hiện vừa rồi của quân Dã Lang, rất có thể các quân lính Dã Lang bị giết vẫn còn lựu đạn và ngòi nổ chưa kịp nổ.
Mấy thứ này nhất định phải lấy lại! "DạiI" Đại Tráng chào Kim Phi theo kiểu quân đội rồi quay người chạy đi.
Kim Phi lại nhìn Tả Phi Phi: “Đội súng kíp tiếp tục trấn giữ đập lớn, đề phòng còn kẻ địch ẩn nấp trong tối đánh trải”
"DạiI” Tả Phi Phi cũng cúi chào kiểu quân đội rồi bỏ chạy.
Sau đó, đội súng kíp và đội áo giáp đen tản ra, các cựu binh áo giáp đen tay trái cầm nỏ, tay phải cầm hắc đao chậm rãi tiến vào chiến trường.
Hầu hết quân Dã Lang đều bị đội súng kíp đánh gục, nhưng dù sao sức mạnh của súng kíp cũng có hạn nên một số quân Dã Lang vẫn chưa tắt thở hẳn.
Bất cứ khi nào cựu binh áo giáp đen đi ngang qua quân Dã Lang đã ngã xuống đất, đều cứa vào cổ một cái và không cần biết họ đã chết hay chưa.
Cứ như vậy, tốc độ dọn dẹp chiến trường lại vô cùng chậm.