Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bây giờ tùy tiện ra trận để cứu viện cho hậu cung thì thắng thua khó mà dự đoán trước được.

Cho nên Cửu công chúa và Trần Cát đều không đề cập đến chuyện này.

“Lão Thất, sắp xếp huynh đệ đi lên xem thử tình hình bên phía hậu cung như thế nào rồi!”

Kim Phi nhìn về phía của một cận vệ.

Đại Lưu đi điều động thêm người nên đội cận vệ tạm thời do Lão Thất phụ trách chỉ huy.

“Rõ!”

Lão Thất đáp lời rồi leo lên khinh khí cầu.

Sau chốc lát, Lão Thất ở bên trên hô lớn: “Cổng hậu cung đã được các huynh đệ giành lại rồi, các huynh đệ ở trại Phi Điểu đang ném lựu đạn hỗ trợ cho các huynh đệ tác chiến dưới mặt đất!”

“Tình hình như thế nào rồi?” Kim Phi cau mày hỏi.

Lựu đạn dễ dàng vô ý làm người của mình bị thương, vì vậy trước khi xuất phát, Lão Ưng đã đặc biệt dặn dò nhân viên hộ tống rằng tốt nhất không nên sử dụng lựu đạn trừ khi thật sự cần thiết.

Vì vậy trong đợt tiến công trước đó, nhân viên hộ tống đều ném bom chớp sáng.

Hiện tại, bên phía hậu cung đã sử dụng lựu đạn, Kim Phi có phần lo lắng cho cuộc chiến ở phía hậu cung.

“Tiên sinh yên tâm, chúng ta có lựu đạn, còn có bom chớp sáng, người áo đen đều không dám đến gần cổng!”

Lão Thất ở bên trên hô.

Nhưng vừa hô xong, lại bất ngờ hét lên: “Ôi không xong rồi, người áo đen đã phá vỡ bức tường ở sân phía Tây hậu cung rồi!”

Điện Hoằng Đức là nơi Hoàng đế và các đại thần làm việc, tường vây vừa cao vừa dày, bên trên còn có gai nhọn để đề phòng có người trèo lên, các nhân viên hộ tống chỉ cần chặn cổng trước và cổng sau, đám người áo đen đó căn bản không tiến vào được.

Mặc dù tường vây của hậu cung cũng có gai nhọn để tránh việc trèo lên, nhưng bức tường chỉ được làm bằng một lớp gạch xanh rất bình thường, người áo đen vác cột gỗ, cũng sẽ dễ dàng đánh sập được bức tường vây.

Cửu công chúa nghe vậy sắc mặc lại càng khó coi.

Khánh phi - mẹ cô ấy ở trong sân cách bức tường phía Tây không xa.

“Liêu Ấn, Ngân Tước, Tần Minh, các ngươi dẫn theo người, lập tức tới chi viện cho hậu cung!”

“Rõ!”

Tần Minh ôm quyền đáp, nhưng hai người Liêu Ấn và Ngân Tước lại nhìn về phía Trần Cát.

“Nhìn trẫm làm cái gì, nghe theo lời của Vũ Dương nhanh đi tới hậu cung đi!”

Trần Cát cũng sốt ruột.

Liêu Ấn và Ngân Tước lập tức triệu tập quân giáp đỏ và các cao thủ đại nội lại.

Kim Phi cũng cho người lấy một hòm bom chớp sáng và lựu đạn tới, giao cho Tần Minh.

Sau đó lại sắp xếp Lão Thất đi điều động hai khinh khí cầu, một chiếc đến chi viện cho hậu cung trước, chiếc còn lại mở đường cho đám người Tần Minh.

Đám người Tần Minh sau khi rời đi chưa được bao lâu, thì có hai chùm pháo hoa tím bay lên bầu trời đêm cách đó vài dặm.

“Tốt quá rồi, Tần Trấn thành công rồi!”

Cửu công chúa nhìn thấy pháo hoa, vô cùng kích động.

Hòn đá trong lòng Kim Phi cuối cùng cũng rơi xuống.

Đây là tín hiệu mà bọn họ đã giao hẹn với Tần Trấn, hai chùm pháo hoa tím biểu thị Tần Trấn đã tiêu diệt được Phùng Tứ Thành và Trần Tân Bình, lấy lại được quyền kiểm soát cấm quân.

Kiểm soát được cấm quân, chính là kiểm soát được lực lượng vũ trang lớn nhất kinh thành.

Tần Trấn sau khi tiếp quản cấm quân, không kịp quay về gặp người cha không rõ sống chết của mình, cũng không đi đến Đông Cung để thu lại thi thể của nhị đệ, lập tức chỉ huy chủ lực cấm quân đến chi viện cho hoàng cung.

Đại Lưu cũng dẫn nhân viên hộ tống tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK