Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phu quân, chàng nói đúng, cướp biển nước X đúng là một lũ chó điên. Không được, chúng ta phải tiêu diệt chúng luôn đi!"

Cửu công chúa vô cùng phẫn nộ trước hành vi của cướp biển nước X. Mấy năm gần đây tiêu cục Trấn Viễn thế như chẻ tre đã bình định Trung Nguyên, Giang Nam, Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên. Điều đó khiến Cửu công chúa rất tự tin, cho nên sau khi biết hành vi của bọn cướp biển, ý nghĩ đầu tiên của cô ấy là tiêu diệt bọn chúng, nhổ sạch mầm hoạ về sau.

Bình thường khi hai người họ nói chuyện, Cửu công chúa có thể cảm nhận được Kim Phi rất ghét nước X, cho nên cô ấy cảm thấy y nhất định sẽ ủng hộ đề nghị của mình, thế nhưng y lại lắc đầu.

"Người nước X tuy điên cuồng, nhưng cũng không phải liều lĩnh. Vậy nên trước khi nắm chắc thế cục, rất có thể bọn chúng sẽ lựa chọn kiên nhẫn quan sát. Nếu dám chủ động tấn công Minh Châu, bọn chúng nhất định phải có cái gì đó để dựa vào".

"Không phải bọn chúng dựa vào vải chống cháy và động cơ hơi nước mà Trần Vĩnh Trạch đưa cho hay sao?" Cửu công chúa nói.

“Có vải chống cháy và động cơ hơi nước là đủ rồi!” Kim Phi xoa xoa lông mày: “Có vải chống cháy và động cơ hơi nước là bọn chúng có thể bắt chước phi thuyền và ca nô. Mặc dù chất lượng và tính năng không được như của ta, nhưng nếu bọn chúng liều mạng chiến đấu thì tổn thất của quân ta cũng sẽ không hề nhỏ!”

Y nói đến đây, Cửu công chúa cũng cau mày.

Kẻ chân trần không sợ người đi giày, bây giờ họ đã trở thành người đi giày và đám cướp biển đã trở thành kẻ chân trần.

Họ đã bình định vùng Trung Nguyên và Giang Nam, khiến lãnh thổ của Đại Khang rộng lớn chưa từng có, đường biên giới và đường bờ biển cũng dài nhất trong lịch sử. Cho nên họ không đủ quân lực để có thể phái quân đóng ở khắp mọi nơi.

Trước đây họ có lợi thế về tốc độ của phi thuyền và ca nô, nhưng bây giờ kẻ thù cũng có động cơ hơi nước nên lợi thế này rất nhỏ.

Nước X là một quốc đảo có số lượng ngư dân đông đảo, ngành đánh cá và đóng tàu phát triển hơn Đại Khang trước đây, có vô số tàu đánh cá các loại. Đây là một trong những nguyên nhân khiến nạn cướp biển hoành hành.

Trước đây cướp biển gặp phải ca nô của thuỷ quân là chỉ còn đường chết, nhưng bây giờ chúng đã có động cơ hơi nước, nhất định sẽ lắp đặt số lượng lớn trên tàu đánh cá.

Cùng với công nghệ làm nỏ và máy bắn đá hạng nặng mà Trần Vĩnh Trạch mang đến, các tàu đánh cá của chúng có thể sớm được biến thành tàu vũ trang.

Súng trường nạp đạn sau rất có lợi trong việc chiến đấu trên bộ, nhưng đối với tàu chiến thì sức công phá của chúng quá nhỏ. Cách duy nhất để xử lý những chiếc tàu này e là chỉ có thả thuốc nổ từ phi thuyền xuống.

Tuy nhiên, phi thuyền quá lớn, tốc độ bay quá chậm và rất khó đi vòng, không thể đuổi kịp ca nô trên biển.

Nghĩ đến đây, Kim Phi tim đập thình thịch, cúi đầu xem báo cáo chiến đấu. Y cẩn thận kiểm tra, nhưng vẫn không tìm thấy tin tức gì về ca nô.

Y quay lại nhìn Tiểu Ngọc: “Trong số tin tức thu thập được, có thông tin gì về ca nô của địch không?”

“Không”, Tiểu Ngọc lắc đầu: “Đêm hôm trước bọn cướp biển tấn công làng chài, trận chiến diễn ra ngày hôm qua. Sau trận chiến, Trịnh tướng quân đã lập tức phái người trở về truyền tin, không hề có chút chậm trễ nào. Nếu người của ta quay lại truyền tin thì cũng không nhanh hơn Trịnh tướng quân!

"Lập tức phái người thông báo cho Đông Hải, yêu cầu bọn họ tăng cường tuần tra trên biển, cẩn thận bị ca nô của cướp biển đánh lén!"

Kim Phi lo lắng nói: “Sắp xếp một chuyến tàu hoả chạy đến bến tàu, tin tức phải nhanh chóng truyền đến Đông Hải!”

Bây giờ phương tiện truyền tin nhanh nhất từ ​​làng Tây Hà đến bến tàu Kim Xuyên không phải là phi thuyền hay ngựa chiến mà là tàu hoả.

Có điều khởi động một đoàn tàu cần rất nhiều than, làm vậy chỉ để gửi một tin nhắn cũng quá lãng phí. Trước đây chưa từng có tiền lệ như vậy, nhưng bây giờ Kim Phi đã sử dụng đến đoàn tàu, có thể thấy được chuyện này quan trọng đến mức nào.

Tiểu Ngọc tuân lệnh, đang định chạy ra ngoài đưa tin thì bị Kim Phi gọi lại: "Lương ca đã trở về từ hai ngày trước rồi phải không? Bảo huynh ấy tạm dừng kỳ nghỉ lại, dẫn người tới tiếp viện cho Đông Hải ngay!"

"Tiên sinh muốn mang theo bao nhiêu người?" Tiểu Ngọc hỏi.

"Chỉ cần lực lượng còn lại đủ để bảo vệ an toàn cho làng, còn lại có thể mang theo càng nhiều người càng tốt!"

“Vâng!” Tiểu Ngọc quay người bỏ chạy.

"Phu quân, chàng cho rằng cướp biển sẽ tấn công Đông Hải sao?" Cửu công chúa cau mày hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK