"Tiên sinh, ngài cũng không thiếu chút tiền ít ỏi này mà!"
Trần Văn Viễn cười, cầm lấy bản thảo và rời đi.
"Bây giờ Văn Viễn càng ngày càng giống một đứa trẻ, tiên sinh chê cười rồi!"
Tiểu Liên nhìn bóng lưng Trần Văn Viễn, bất đắc dĩ xin lỗi Kim Phi: “Khi anh ta trở về, ta sẽ để anh ta trả tiền bản thảo cho tiên sinh!”
"Ta chỉ đùa thôi, tẩu không nên tưởng thật!"
Kim Phi có chút xấu hổ: "Trần công tử như thế này, chứng tỏ hiện tại anh ta thật sự rất vui vẻ."
Kim Phi không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên gặp Trần Văn Viễn, khi đó anh ta chỉ nghĩ đến việc tiết kiệm tiền để chuộc lại mạng sống của Tiểu Liên, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc và đau khổ, căn bản không hề tự do như bây giờ.
"Tất cả là đều nhờ có tiên sinh chỉ giáo!"
Tiểu Liên hành lễ với Kim Phi, sau đó ngồi xuống chỗ của Trần Văn Viễn, rót trà cho Kim Phi và Triệu Nhạc.
Theo phong tục phong kiến, Trần Văn Viễn đi vắng nên Kim Phi và Triệu Nhạc không thích hợp để ở cùng Tiểu Liên, tuy nhiên, Kim Phi hoàn toàn không quan tâm đến những quy tắc phong kiến này, Triệu Nhạc và Trần Văn Viễn gặp nhau hàng ngày và đã quen rồi nên cả hai đều để ý những điều cấm kỵ.
Sau khi Trần Văn Viễn trở về, Kim Phi trò chuyện hơn nửa canh giờ, mãi cho đến khi trăng lên tới đỉnh đầu mới trở về.
Ngày hôm sau, Kim Phi nghĩ đến việc đến xưởng thép mới để tìm Mãn Thương, sáng sớm đã thức dậy, vừa ra khỏi cửa thì gặp Quan Hạ Nhi mang theo hộp cơm.
"Đương gia, sao hôm nay chàng dậy sớm thế? Vừa đúng lúc, ta đang đi đưa cơm cho Lộ Khiết muội muội, đương gia, chàng đi cùng với ta nhé?"
Dù sao công chúa Lộ Khiết cũng vì cứu mình mới bị thương, bây giờ cô ta đã tỉnh, về tình về lý đều nên đến thăm một lúc.
Kết quả là Kim Phi nhanh chóng rửa mặt cho xong rồi đi theo Quan Hạ Nhi tới tiểu viện mà công chúa Lộ Khiết đang ở.
Mới vừa tới cửa, Sương Nhi đã tới đón: "Hạ Nhi tỷ tỷ, hôm nay tỷ mang món ngon gì đến cho bọn ta vậy?"
Sau khi nói xong, cô ta mới nhìn thấy có Kim Phi đi theo cùng.
Bàn tay vốn định mở nắp hộp cơm lập tức được rút về, cô ta còn hơi xấu hổ mà lè lưỡi.
Kim Phi nhìn thấy thì không khỏi sửng sốt.
Băng Nhi và Sương Nhi người cũng như tên, bình thường luôn mang vẻ mặt không cảm xúc, luôn có dáng vẻ lạnh như băng xa cách người ngoài cả nghìn dặm.
Băng Nhi thì còn đỡ hơn một chút, bởi vì cô ta đã cứu Kim Phi, sau khi đã quen thuộc, khi thấy Kim Phi, cô ta còn chủ động chào hỏi.
Nhưng Sương Nhi không quen Kim Phi, Kim Phi gần như chưa từng nghe thấy cô ta nói chuyện, càng chưa từng nghĩ tới cô ta cũng có một mặt dí dỏm như thế này.
Thật ra suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, Băng Nhi và Sương Nhi thật ra cũng chỉ là những cô nương đang ở tuổi đôi mươi, nếu là ở đời trước của Kim Phi, độ tuổi này đang ở trong sân trường đại học hưởng thụ thanh xuân tươi đẹp.
Trước kia vừa mới tới làng Tây Hà, cần phải duy trì cảnh giác mọi lúc, bây giờ đã quen thuộc, có thể dần dần thả lỏng rồi.
Chưa kể, dáng vẻ lè lưỡi vừa rồi còn rất đáng yêu.
"Hôm nay nấu món cháo thịt nạc mà các muội thích ăn nhất!"
Quan Hạ Nhi chỉ vào hộp cơm trong tay Kim Phi: "Đây là cho công chúa của các muội, " sau đó đưa hộp cơm của mình cho Sương Nhi: "Đây là cho muội và Băng Nhi muội muội!"
"Cảm ơn Hạ Nhi tỷ tỷ!"
Sương Nhi nhận lấy hộp cơm, cúi đầu lui qua một bên.
Kim Phi đi theo Quan Hạ Nhi tới cửa gian nhà chính, sau đó dừng bước.
Công chúa Lộ Khiết nói không chừng vẫn chưa rời giường, hoặc đã rời giường nhưng chưa mặc áo khoác.
Mặc dù thứ nên nhìn hay không nên nhìn thì y cũng nhìn rồi, nhưng tùy tiện xông vào thì vẫn không hay lắm.
Mặc dù Quan Hạ Nhi luôn cố ý tác hợp, nhưng cũng biết đạo lý trong đó, cô nhận lấy hộp cơm từ trong tay Kim Phi, đi vào phòng.