Cuối cùng Kim Phi chỉ đành chỉ vào mô hình địa cầu: “Ta có mời người xây dựng một bến tàu ở Đông Hải, đến khi có thể đóng được con thuyền biển có thể đi xa thì ta sẽ tổ chức hai đội tàu, một đội đi thẳng về hướng tây, một đội đi thẳng về hướng đông.
Ta dám khẳng định, đội tàu đi về hướng đông cuối cùng sẽ trở về từ phía tây, mà đội tàu đi về hướng tây sẽ trở về từ phía đông, khi đó các ngươi sẽ hiểu."
“Ca, đại phu trong phủ có ai giỏi trị trúng tà không?”
Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn về phía Khánh Hâm Nghiêu: “Ta nghĩ tiên sinh bị ma ám rồi.”
“Cô mới bị ma ám đấy!”
Kim Phi đánh Khánh Mộ Lam một cái, cảm thấy bất lực vô cùng.
Y nhớ đến chuyện kiếp trước và kỳ nghỉ hè nọ, y về nhà phát hiện mẹ bị đám bán thực phẩm chức năng lừa, bỏ cả đống tiền đã vất vả tích góp được bấy lâu để mua một đống thực phẩm chức năng.
Đống thực phẩm chức năng này có bao bì rất đẹp mắt, đóng hộp, giấy hướng dẫn sử dụng và tem nhãn toàn là tiếng Anh, trông qua có vẻ rất chất lượng.
Nhưng Kim Phi nhìn lướt qua là phát hiện ra ngay, thành phần chủ yếu tất cả đều là tinh bột, ngoài cái mã ra thì không có tác dụng gì hết.
Đương nhiên là ăn vào cũng không chết được.
Dù sao thì thành phần chủ yếu là tinh bột thôi mà.
Xưởng sản xuất cũng không phải công ty nước ngoài lớn gì, ở ngay trong một huyện nhỏ của tỉnh, tên đường cũng là ghép vần lại.
Nhưng bất kể Kim Phi khuyên như thế nào, thậm chí chỉ vào bảng thành phần nói cho mẹ nghe những chữ tiếng Anh đó có nghĩa là gì thì mẹ y vẫn không chịu tin tưởng.
Ngược lại còn cho rằng Kim Phi thiếu kiến thức, không biết hiệu quả thần kỳ của thực phẩm chức năng.
Nói nhiều lại cáu, mắng Kim Phi không hiếu thảo, bà vất vả chu cấp cho y đi học thế mà y lại không cho bà mua thuốc uống.
Lúc ấy Kim Phi thực sự tức đến đấm tường mà cũng không có cách nào khác.
Giờ đứng trước nhóm người Cửu công chúa, Kim Phi lại có cảm giác bất lực y hệt lúc ấy.
Rõ ràng mình biết sự thật nhưng lại không có cách nào để giải thích rõ ràng cho người ta hiểu.
Không chỉ có thế, người ta còn nhìn y bằng ánh mắt tên này bị bệnh.
“Thôi, không nói chuyện này nữa, chúng ta cứ nói tiếp tục về Độ Quốc có cây bông vải đi.”
Kim Phi biết tranh luận tiếp sẽ chẳng có ý nghĩa, dứt khoát đặt mô hình địa cầu xuống, trải bản đồ thế giới lên trên bàn.
Đây là y tranh thủ vẽ ở làng Tây Hà, tuy rằng không tiêu chuẩn, nhưng hình dáng các lục địa và đại dương cũng vẽ được đại khái.
"Đại Khang chúng ta ở đây, Tây Bắc là Đảng Hạng, Đông Bắc là Khiết Đan, từ Khiết Đan xuyên qua sông Áp Lục chính là nước Y, mấy hòn đảo nhỏ ngay cạnh nước Y chính là nước X.”
Kim Phi chỉ vào bản đồ, thuyết minh cho mọi người nghe các quốc gia xung quanh Đại Khang.
“Trước kia ta từng nghe người ta kể, giặc X ở bên Đông Hải quấy phá rất dữ, bọn chúng đến từ nơi nhỏ bé như thế sao?” Khánh Mộ Lam chỉ vào bản đồ nói.
“Nước X chẳng những có diện tích nhỏ, hơn nữa thường xuyên xảy ra thảm họa tự nhiên, như động đất do núi lửa, vv… Cho nên bọn chúng luôn luôn dòm ngó đất Trung Nguyên phì nhiêu ổn định, bất kể lúc nào cũng không thể thả lỏng cảnh giác với bọn chúng.”
Kim Phi nhìn về phía Cửu công chúa, nhắc nhở rằng: “Còn nước Y, ngày thường trông có vẻ khiêm tốn kính cẩn nghe theo, cũng là một đám không biết xấu hổ, cũng cần phải đề phòng.”
“Nước Y và nước X trước nay luôn là chốn Đại Khang cho lưu đày tội phạm, vốn dĩ là dòng giống thấp hèn, làm gì cũng thấp kém hung dữ.”
Cửu công chúa nói: “Nếu không phải mấy năm nay Đảng Hạng, Khiết Đan, Thổ Phiên thường xuyên tập kích quấy rối, Hoàng gia đã thâu tóm bọn chúng rồi, chứ sẽ không để chúng còn được hống hách ở Đông Hải nữa đâu.”
“Thì chẳng phải là vẫn chưa làm gì à?” Kim Phi nói: “Dù sao người cũng nên nói với Phụ hoàng của người, tốt nhất cần đề phòng bọn chúng.”
“Đã hiểu.” Cửu công chúa gật đầu.
“Đảng Hạng và Khiết Đan ở hướng bắc thì là một đám chiến sĩ cuồng nhiệt. Giữa chúng với Đại Khang còn có Khiết Đan ngăn cách, hiện tại không cần khiêu khích bọn chúng, chúng ta xem xuống phía nam.”