Công chúa Lộ Khiết thấy vậy thì rất ngạc nhiên.
Gần đây, cô ta thường theo Bắc Thiên Tầm vào núi săn bắn, hai người đã trở nên khá thân thiết. Công chúa Lộ Khiết thật khó tưởng tượng được rằng Bắc Thiên Tầm ngày thường không thể ngồi yên giờ lại có thể bình tĩnh mà ngồi câu cá.
Kết quả là sự kiên nhẫn của Bắc Thiên Tầm vượt xa tưởng tượng của công chúa.
Công chúa Lộ Khiết nghĩ rằng Bắc Thiên Tầm có thể ngồi như vậy được nhiều nhất là nửa giờ đã là khá lắm rồi. Nhưng hai giờ đã trôi qua, ngoại trừ việc đi vệ sinh một lần thì thời gian còn lại Bắc Thiên Tầm đều ngồi bất động trên boong thuyền.
Có lẽ đây chính là niềm vui của việc câu cá.
Công chúa Lộ Khiết quan sát một lúc và cảm thấy ngồi không như vậy quá nhàm chán nên đã bảo Băng Nhi đi gặp thủy thủ để xin một cặp cần câu khác rồi ngồi cạnh Bắc Thiên Tầm câu cá cùng cô ấy.
Kim Phi lên thuyền xong thì lập tức vào phòng kiểm tra và sắp xếp các bản vẽ cần thiết khi đến xưởng đóng tàu. Y kiểm tra từng dòng chữ, từng số liệu một, phải mất hơn hai giờ mới hoàn thành việc kiểm tra, đối chiếu.
Công việc này tuy nhàm chán và tẻ nhạt nhưng lại vô cùng quan trọng. Sau khi làm xong, Kim Phi cảm thấy choáng váng nên bước ra khỏi phòng để hít thở không khí trong lành.
Nhìn thấy Bắc Thiên Tầm và công chúa Lộ Khiết ngồi trên boong câu cá, Kim Phi không khỏi nghĩ đến chuyến đi không mấy vui vẻ tới Đông Hải trước đó.
Khi đó, cả y và Đường Tiểu Bắc đều bị đầu độc. Chỉ có Bắc Thiên Tầm lúc đó thể trạng tốt nhất đã dùng chút sức tàn khiêng y và Đường Tiểu Bắc lên xuồng cứu sinh. Sau đó ba người bắt đầu hành trình trên biển và trôi dạt tới một hòn đảo nhỏ.
Thức ăn trên đảo khan hiếm nên cả ba người phải thay phiên nhau câu cá để tồn tại.
Khi đó, ngay cả Đường Tiểu Bắc - người thích câu cá nhất cũng cảm thấy đau tay khi nhìn thấy cần câu.
Ngược lại là Bắc Thiên Tầm - người không thích câu cá lắm lại hình thành thói quen câu cá kể từ sự việc đó.
Khi ở làng chán quá, cô ấy sẽ xách cần câu ra sông và ngồi đó cả ngày.
Ngay lúc Kim Phi đang định qua chào Bắc Thiên Tầm, y đột nhiên nhìn thấy cô ấy đứng dậy, hai tay nắm chặt cần câu.
Nhìn theo dây cước đang trĩu xuống, Kim Phi thấy một con cá lớn đang giãy giụa nên nhanh chóng chộp lấy tấm lưới bên cạnh và giúp Bắc Thiên Tầm kéo cá vào.
"A, con cá này không nhỏ!"
Kim Phi mỉm cười kéo lưới vào.
Một con cá chép lớn nặng ít nhất một cân rưỡi đang vùng vẫy trong túi lưới.
"Cũng bình thường thôi, ta vừa bắt được một con còn lớn hơn!"
Bắc Thiên Tầm hãnh diện chỉ vào chiếc túi lưới bên cạnh trong khi tháo móc câu.
“Thật sao?” Kim Phi mỉm cười nhấc thử chiếc túi lưới, nhưng một tay lại không nhấc được nó lên.
Y phải dùng cả hai tay nhấc chiếc túi lưới lên khỏi mặt nước.
Trong túi lưới có mười mấy con cá lớn, tổng trọng lượng ít nhất cũng phải hai mươi ba mươi ký.
“Thu hoạch không nhỏ đâu!”
“Đương nhiên”, Bắc Thiên Tầm hất cằm kiêu ngạo: “Ta cũng bắt được rất nhiều cá nhỏ nhưng đã thả hết đi rồi”.
“Lợi hại!”
Kim Phi giơ ngón tay cái lên với Bắc Thiên Tầm, sau đó nhìn công chúa Lộ Khiết và hỏi: "Còn nàng có câu được gì không?"
“Ta không bắt được con nào”, công chúa Lộ Khiết có chút chán nản nói: “Vừa rồi có một con cá cắn câu, nhưng nó lại chạy mất rồi”.
“Không sao đâu, nàng mới bắt đầu câu cá, một con cá trốn thoát là chuyện bình thường. Dần dần chắc chắn sẽ lên tay”.
Bắc Thiên Tầm cười nói: "Đương gia nói luôn có gói quà tân thủ dành cho người mới câu cá. Lần đầu tiên câu được đều sẽ là cá rất to!"