“Công chúa điện hạ viết lá thư này sắp một tháng rồi, sao bây giờ các ngươi mới đưa đến?”
Thượng thư bộ Binh nhìn người đưa thư, tức giận hỏi.
“Trên đường đi bọn ta gặp thổ phỉ, chúng đông người chặn đường bọn ta hơn nửa tháng”.
Người đưa tin đã nghĩ xong cớ rồi.
Thổ phỉ trên đường từ Xuyên Thục đến kinh thành nhiều vô kể, gặp phải thổ phỉ là chuyện rất bình thường.
Họ cũng đã thật sự ở vùng núi hẻo lánh hơn nửa tháng, chẳng qua là không bị thổ phỉ chặn đường, mà cố ý kéo dài thời gian thôi.
“Các ngươi đều xuất thân từ cấm quân, thổ phỉ chặn đường các ngươi, các ngươi không biết nghĩ cách thoát khỏi đó à?”
Nếu không phải ở hoàng cung, không đến lượt họ ra lệnh thì ông ta đã muốn chém ba tên đưa tin này rồi.
“Được rồi Chu đại nhân, ông vẫn còn chưa nhìn ra được sao, đây là Công chúa điện hạ cố ý bảo họ kéo dài thời gian đấy”.
Thái úy nói: “Nếu ta đoán không lầm thì e là bây giờ điện hạ và Khánh Hâm Nghiêu đã đánh nhau với người Thổ Phiên rồi”.
“Điện hạ bị bệ hạ chiều hư rồi, không biết người Thổ Phiên đáng sợ thế nào”.
Thượng thư bộ Binh tức giận nói: “Người Thổ Phiên hung tợn hơn Đảng Hạng, bệ hạ làm thế là đang đùa với lửa, sẽ liên lụy đến cả Đại Khang”.
“Đúng thế, điện hạ muốn đánh là đánh, không biết đánh một trận tiêu tốn bao nhiêu tiền”.
Thượng thư bộ Hộ cũng hùa theo: “Binh mã còn chưa di chuyển, lương thảo đã đi trước, người Thổ Phiên lại lớn mạnh, một khi chiến tranh thì sẽ kéo dài, quốc khố làm sao có thể chịu được?”
…
Mấy người họ ngươi một câu ta một câu, đều oán trách Cửu công chúa.
Sắc mặt Trần Cát cũng ngày càng khó coi.
Thượng thư bộ Hộ trước giờ luôn có mâu thuẫn với Khánh Quốc công, khi phát hiện Khánh Quốc công đứng ở một bên không nói gì, ông ta xoay người quỳ xuống với Trần Cát: “Bệ hạ, Khánh Hâm Nghiêu luôn có thái độ thù địch với Thổ Phiên, chuyện này chắc chắn là do Khánh Quốc công và Khánh Hâm Nghiêu lên kế hoạch, định lừa gạt Công chúa điện hạ, xin bệ hạ hãy giết tên phản tặc này, chém Khánh Hâm Nghiêu”.
“Khánh Quốc công, khanh có biết trước chuyện này không?”
Trần Cát cũng nhíu mày nhìn Khánh Quốc công.
Khánh Quốc công chắc chắn đã biết trước kế hoạch của Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu, nhưng lúc này sao có thể thừa nhận được.
Ông ta vội quỳ xuống kêu oan: “Bệ hạ minh giám, thần cũng vừa mới biết”.
“Khánh Quốc công, trước mặt bệ hạ mà ngươi còn dám nói dối, đây là tội khi quân, gan to hơn trời”, thượng thư bộ Hộ nói.
“Bệ hạ, Phùng Thời Vi lòng dạ khó lường, xin bệ hạ minh xét”, Khánh Quốc công cũng không chịu yếu thế.
Trần Cơ bị ồn ào đến mức thấy phiền, đập bàn nói: “Trẫm gọi các ngươi đến không phải để các ngươi cãi nhau, mà là để các ngươi đến đưa ra ý kiến”.
“Bệ hạ, người Thổ Phiên hung hãn, ngay cả người Đảng Hạng cũng không dám động vào, Đại Khang chúng ta lại không có kỵ binh, không thể khởi binh”.
Thượng thư bộ Hộ nói: “Thần đề nghị chúng ta cử sứ giả đến Thổ Phiên, dẫn theo vài người phụ nữ xinh đẹp làm quà, giải thích với Gada, cố gắng giải quyết tranh chấp này bằng biện pháp hòa bình”.
“Thần đồng ý”.
“Thần đồng ý”.
Các đại thần phái hòa bình khác cũng nói.
“Bệ hạ, không thể được”.
Khánh Quốc công vội nói: “Bây giờ năm nào triều đình cũng tài trợ cho Đảng Hạng, số tiền của Khiết Đan ngày càng nhiều, người dân đã không thể gánh nổi nữa, thực sự không còn đủ khả năng để tài trợ cho Thổ Phiên”.
Cái gọi là tài trợ chẳng qua chỉ là một cách nói khác của việc cống nạp.
Chỉ có thể xem là một tấm vải che đi sự xấu hổ của hoàng đế và các đại thần tự tìm cho mình thôi.
“Bệ hạ, Khánh Quốc công nói đúng. Gada là một người hung hãn, sợ quyền thế nhưng không vô đạo đức, trợ cấp cho chúng chỉ khiến ông ta càng thêm kiêu ngạo”.
Một đại thần phái chủ chiến khác đứng ra nói: “Một đất nước hùng cường như Đại Khang, sao có thể sợ một đám người man rợ?”
“Như ngươi đã nói chiến tranh thì cần tiền, ngươi có bỏ ra được số tiền này không?”