Chỉ sau lần bắn thứ nhất, đám thổ phỉ thương vong gần trăm người!
Rào rào!
Mấy tên thổ phỉ không bị thương cũng hoảng, ai cũng như ong vỡ tổ, loạn cào cào lên.
Nhưng đúng lúc này, Kim Phi lại giơ tay phải lên.
Bên trái Đả Cốc Trường có một rừng cây, sau rừng cây là bãi đất trống.
Lúc này trên bãi đất trống đã bày mấy chiếc xe ném đá.
Khác Thanh Thủy Cốc, bên trong giỏ của xe ném đá không chỉ đựng đá, mà đựng cả chông sắt.
Cái gọi là chông sắt, chính là quả cầu sắt bên trên phủ đầy gai nhọn, như vậy có thể bảo đảm sau khi chông sắt được ném ra, cho dù dùng cách nào để tiếp đất thì gai luôn hướng lên trên.
Để chế tạo chông sắt này vô cùng tốn sắt, Kim Phi thử nghiệm lò mới liền làm thử, sau khi lò được điều chỉnh xong, Kim Phi vốn định đem chỗ chông sắt này luyện lại, khi biết đám thổ phỉ có thể sẽ đến nên để lại.
Bây giờ quả nhiên có tác dụng.
Thiết Ngưu nằm trên cây lớn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đả Cốc Trường.
Nhìn thấy tay của Kim Phi, lập tức hạ lệnh: "Đánh!"
Mấy cựu binh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, lập tức giờ chùy gỗ trong tay lên, dùng sức đập vào nút bấm.
Vèo vèo vèo...
Mấy chiếc xe bắn đá lập tức phát động, quả cầu sắt hóa thành đám mây đen, rơi vào Đả Cốc Trường.
Đám thổ phỉ vừa định bỏ chạy, bây giờ lại bị bóng đen trên trời bao phủ.
Sắt nặng hơn đá nhiều, đập lên người chúng, nhẹ thì gãy xương, nặng thì mất mạng.
Lần này hơn nửa đám thổ phỉ trúng chiêu, Đả Cốc Trường lập tức hóa thành luyện ngục, màu tươi thấm đẫm nơi này, đâu đâu cũng vang lên tiếng hét thảm thiết.
Cho dù là thổ phỉ may mắn thoát khỏi hai đợt tấn công, lúc này cũng không cử động nổi.
Bởi vì dưới chân đâu đâu cũng là chông sắt, nếu như không cẩn thận dẫm vào, chân sẽ bị đâm ngay, chẳng có chỗ đặt chân chứ đừng nói đến chạy thoát.
Nói thì chậm thực ra lại rất nhanh.
Từ khi Kim Phi ra lệnh tấn công đến khi kết thúc cuộc chiến chỉ mất chưa đến một phút.