Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chàng bớt giả ngu đi!” Đường Tiểu Bắc bĩu môi: “Đừng nói là chàng không biết Hạ Nhi tỷ tỷ bảo Nhuận Nương đến Tây Xuyên làm gì nhé?”

“Chuyện của người lớn, trẻ con bớt hỏi lại!” Kim Phi gắp một miếng thịt lên bỏ vào miệng Đường Tiểu Bắc: “Ăn gì đó đi.”

“Thực sự là không biết cố gắng, đã đưa người tới tận Tây Xuyên cho chàng rồi mà cũng không thành!”

Đường Tiểu Bắc chọc Kim Phi một cái: “Chỉ biết bắt nạt ta!”

Mấy ngày nay vừa mới gặp lại nhau, đúng là Kim Phi đã nhiều lần mây mưa với Đường Tiểu Bắc, lúc này y hơi chột dạ nên không tiếp lời.

Hai ngày một đêm không ngủ, nên đêm hôm nay Kim Phi đi ngủ sớm.

Thế nhưng lúc y ngủ lại vô cùng bất ổn, luôn mơ thấy ở bên Tây Xuyên người chết đói xuất hiện khắp nơi, mơ đến những đoạn video ngắn trong phim điện ảnh và truyền hình.

Trời đã sáng, đội nhân viên hộ tống bắt đầu xuất phát.

Vẫn giống như ngày đầu tiên, ngoại trừ cách một canh giờ dừng lại nghỉ ngơi một nén nhang, để cho ngựa được nghỉ ngơi chốc lát thì đa phần thời gian còn lại đều là cưỡi ngựa chạy như bay.

Ngay cả việc ăn uống cũng là để Hầu Tử phái người đến quán trọ bình dân cách hơn mười dặm đặt cơm trước, đội ngũ tới chỉ việc ăn sau đó lại lên ngựa đi tiếp.

Cũng may bọn họ đã quen với việc đi đường dài, có thể chịu đựng được.

Chỉ khổ mỗi Đường Tiểu Bắc.

Lúc cô ấy ra ngoài không ngồi xe ngựa thì cũng là đi thuyền, đây là lần đầu tiên từ nhỏ tới giờ cô ấy cưỡi ngựa đi đường dài.

Ngày đầu tiên còn đỡ, dựa vào cảm giác mới mẻ, cô ấy còn cảm thấy chơi như thế này cũng vui.

Có cảm giác như ngồi trên lưng ngựa phóng khắp thiên hạ.

Ngày thứ hai đã hơi không chịu nổi, chạy suốt một ngày một đêm, xương cốt sắp vỡ cả ra.

Da đùi dán trên yên ngựa cũng sắp bị mài tới rách.

Nhưng biết Kim Phi sốt ruột nên Đường Tiểu Bắc chỉ chịu đựng chứ không hề oán giận.

“Hay là ta bảo Đại Tráng sắp xếp một đội người đưa muội về lại thuyền nhé?”

Đêm hôm đó, Kim Phi bôi thuốc cho Đường Tiểu Bắc, đau lòng thương xót.

“Không cần, ngày mai ta đặt thêm một cái đệm lên yên ngựa là được.”

Đường Tiểu Bắc lại cố chấp lắc đầu.

“Muội bướng bỉnh quá.” Kim Phi cất thuốc mỡ đi: “Nằm úp sấp xuống, ta xoa bóp cho muội.”

“Không ổn lắm đâu? Tiểu thiếp phải hầu hạ tướng công, làm gì có chuyện tướng công hầu hạ tiểu thiếp chứ?”

Ngoài miệng Đường Tiểu Bắc nói như vậy như trong mắt lại hiện lên vẻ mong đợi.

“Sao lại nói nhảm nhiều thế?”

Kim Phi tức giận lật người Đường Tiểu Bắc lại: “Lúc muội bắt nạt Hạ Nhi sao chưa từng nghĩ đến cái này?”

“Hạ Nhi tỷ tỷ rộng lượng, không so đo với ta mà.”

Đường Tiểu Bắc cười nheo cả mắt lại.

Kim Phi chà xát hai tay cho nóng lên rồi đặt lên đùi của Đường Tiểu Bắc.

Tuy rằng Kim Phi làm không chuyên nghiệp nhưng Đường Tiểu Bắc vẫn hạnh phúc đến mức nheo cả mắt.

Cô ấy thầm nghĩ lần này chịu khổ cũng đáng.

Thực ra không chỉ có một mình Đường Tiểu Bắc phải chịu khổ, mà còn có đám người Tam Bảo chạy theo đằng sau cố đuổi kịp Kim Phi.

Bọn họ vốn cho rằng cùng lắm cũng chỉ cần hai ngày là có thể đuổi kịp Kim Phi, lại không ngờ rằng Kim Phi đã dùng tốc độ cao nhất để đi.

Đám người Tam Bảo chạy liền năm ngày cũng không đuổi theo kịp.

Không còn cách nào khác, Tam Bảo đành sắp xếp cho hai nhân viên hộ tống đi bộ, nhường ra hai con ngựa, còn anh ta ngồi xe ngựa ba con kéo, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi.

Đám người Kim Phi đều là một người một ngựa, dù có dùng hết sức để chạy thì cũng không có khả năng luôn luôn giục ngựa phi như bay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK