Bây giờ Trương Lương đã có kha khá kinh nghiệm chỉ huy, Kim Phi chỉ dặn dò một số vấn đề chính còn lại không hỏi nữa.
Trương Lương cũng không làm Kim Phi thất vọng, đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy.
Trận địa phía bắc của kênh Hoàng Đồng đã được chuẩn bị sẵn sàng để đón quân địch, khu vực giữa và phía nam cũng đang bộn bề, mọi người đều có việc làm riêng nhưng mọi thứ đều ngay ngắn trật tự.
Gần một ngày đã đến giờ cơm tối, toàn bộ doanh trại quân Thục đã hoạt động bình thường.
Đêm qua lên đường suốt đêm, sáng sớm lại bận rộn dựng trại đóng quân. Đã hai ngày một đêm rồi Kim Phi vẫn chưa ngủ, bây giờ chuyển doanh trại đã tới kênh Hoàng Đồng xong rồi, cuối cùng y cũng có thể yên tâm.
Sau bữa cơm tối ở nhà ăn là y đã bắt đầu ngáp.
Khánh Mộ Lam thấy vậy, đẩy Tả Phi Phi ra nói: "Không phải cô đã dọn dẹp phòng xong rồi sao? Sao còn không đưa tiên sinh đi nghỉ ngơi nhanh đi?"
Nói xong lại đẩy Tả Phi Phi vào ngực Kim Phi rồi mỉm cười rời đi.
Đám người Trương Lương ở phía sau cũng rất hiểu chuyện, cứ như không thấy hai người Kim Phi và Tả Phi Phi rồi từng người vừa rời đi vừa nói chuyện, lo đi làm việc riêng của mình.
Ngay cả Thiết Chùy và cận vệ của anh ta cũng lùi ra sau mấy chục bước, giả vờ làm vẻ mặt cảnh giác và nhìn chằm chằm vào cái hố trước mặt, như thể sắp có một con thủy quái lao ra khỏi hố bất cứ lúc nào.
Rất nhanh sau đó trên mảnh đất trống của nhà đá chỉ còn lại Kim Phi và Tả Phi Phi.
"Tiên sinh, phòng của ngài dọn dẹp xong rồi, ta đưa ngài đến đó nhé?"
Tả Phi Phi đỏ mặt nói.
Kim Phi gật đầu một cái rồi hỏi: “Phòng của ta ở đâu?”
Y đã kiểm tra địa hình xung quanh giữa sườn núi suốt buổi trưa và chờ nhóm nhân viên hộ tống cuối cùng quay về, nên mãi đến bây giờ vẫn chưa biết mình ở đâu.
"Ở sân sau." Tả Phi Phi đáp.
"Kênh Hoàng Đồng có sân ư?" Kim Phi sửng sốt.
Buổi sáng y lo nhìn địa hình xung quanh nhìn giữa sườn núi nhiều lần nhưng lại không nhìn thấy cái sân nào.
"Tiên sinh đi theo ta sẽ biết." Tả Phi Phi mỉm cười dẫn đường.
Kim Phi đi theo Tả Phi Phi vòng qua dãy nhà đá, quả nhiên ở phía trong thung lũng có một cái sân nhỏ.
Đất đai gần kênh Hoàng Đồng phần lớn là ruộng dốc, cũng không có nhiều nơi có thể xây được nhà, phần lớn thợ mỏ lúc đầu và thổ phỉ sau này đều sống trong hầm mỏ.
Các quan chức cấp dưới trong khu khai thác mỏ và các thủ lĩnh thổ phỉ sống trong cùng một dãy nhà đá nơi họ vừa ngồi ăn cơm, khoảng sân nhỏ này là chỗ trưởng khu khai thác và đại đương gia nơi đây ở, bây giờ hiển nhiên nó đã thành chỗ ở của Kim Phi.
Sân nhỏ không lớn chỉ có hai phòng chính, một phòng phụ và một phòng bếp nhưng vị trí rất tốt, phía trước có hầm mỏ, phía sau và hai bên trái phải đều có vách đá, cảm gió và ánh mặt trời.
Mà rốt cuộc Kim Phi cũng biết tại sao mình đứng trên sườn núi mà không thấy được cái sân nhỏ này.
Bởi vì vách đá phía trên sân nhỏ nhô ra ngoài nên sân nhỏ bị vách đá chặn lại.
"Tiên sinh, bên trong đã thu dọn gọn gàng, giường và chăn cũng đã được thay mới."
Tả Phi Phi dẫn Kim Phi đi vào sân nhỏ, bộ dáng đi thẳng vào cứ như ngựa quen đường cũ.
Kim Phi đi vào theo, phát hiện trong nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, bàn và ghế đá tuy có chút cũ kỹ nhưng đều không có một hạt bụi nào.
Nhà chính phía tây là phòng ngủ, phòng ngủ phía bắc là một chiếc giường đá cực lớn, Kim Phi vừa nhìn đã biết cái giường đá này là nguyên khối, ít nhất cũng nặng mấy ngàn cân. Có lẽ trưởng khu khai thác đã bày giường đá ra trước, sau đó mới xây nhà nếu không giường đá to nặng như vậy có muốn khiêng vào cửa chính cũng được.
Chiếc giường đá đã được trải thảm sậy dày lót chăn bông, bếp lửa kế bên đã đốt một đống lửa giúp cho căn phòng luôn ấm áp dễ chịu.
Kim Phi không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy hai chiếc chăn bông xếp chồng lên nhau trên giường đá, trong đó có một chiếc được thêu hoa.
Lúc trước đến thành Du Quan y đã từng nhìn thấy chiếc chăn này, trong cái buồng nhỏ kia Tả Phi Phi đã đắp chiếc chăn này.
Tả Phi Phi phát hiện Kim Phi đang nhìn chăn bông của mình, gương mặt vừa mới bình tĩnh lại đã tiếp tục đỏ bừng.
Một nữ trưởng xưởng quản lý xưởng xà phòng thơm khổng lồ một cách trật tự ngay ngắn, bây giờ đang dùng hai tay xoa góc áo nhìn chằm chằm vào ngón chân mà không dám ngẩng đầu lên.
Hai người đã được ban hôn, Tả Phi Phi lại mang chăn bông tới, tuy rằng Kim Phi thẳng thắn nhưng y cũng biết đã đến lúc mình phải chủ động.
Thế nên y tiến lên một bước nắm lấy bàn tay nhỏ của Tả Phi Phi: “Đừng vặn nữa, vặn nữa quần áo nàng sẽ rách mất…”
Nói xong, y bế người ngượng ngùng trước mặt đi tới giường đá.
…
Trước đây Kim Phi cứ tập trung vào kế hoạch của mình nên gần đây không có đêm nào ngon giấc.
Bây giờ tình hình tổng thể đã tạm thời ổn định, hơn nữa lại mệt mỏi nên Kim Phi ngủ đến nửa sáng hôm sau mới tỉnh dậy.
Mở mắt nhìn sang bên cạnh đã không thấy bóng dáng Tả Phi Phi đâu, nhưng trên gối và chăn vẫn còn thoang thoảng mùi thơm.
Nằm trên giường tỉnh lại một lúc, cuối cùng Kim Phi cũng đứng dậy.
Hai ngày sau, đội hộ tống và binh lính tiếp tục công việc xây dựng, đội hậu cần cũng dùng xe đạp để vận chuyển từng đống than đá đến.
Điều kiện ở kênh Hoàng Đồng ngày càng tốt lên.
Vào buổi chiều ngày thứ ba sau khi Kim Phi đến kênh Hoàng Đồng, rốt cuộc Tiểu Ngọc cũng nhận được báo cáo chiến sự của Trương Lương.
Khi đó Thiết Thế Hâm đang chuẩn bị tan làm, nhìn thấy Tiểu Ngọc mang báo cáo chiến sự đi tìm Cửu công chúa cũng vội đi theo cô ấy tới Ngự Thư Phòng.
Khi hai người bước vào, Cửu công chúa đang phê chữa tấu chương, nhìn thấy báo cáo chiến sự trong tay Tiểu Ngọc cô ấy đã nhanh chóng đặt bút xuống.
Tiểu Ngọc biết Cửu công chúa lo lắng chuyện ở Hi Châu nên không đợi Cửu công chúa mở miệng cô ấy đã chủ động nói: "Bệ hạ, có tin vui..."
Sau đó, cô ấy kể lại hết một lượt những chuyện gần đây ở Hi Châu.
Nghe tin Kim Phi bị bộ tộc Hắc Vân bị phục kích ở kênh Lạc Dương thì trái tim của Cửu công chúa bỗng thắt lại, nhưng sau đó nghe Tiểu Ngọc nói rằng Kim Phi không chỉ đánh bại bộ tộc Hắc Vân mà còn tiêu diệt tất cả kẻ địch!
Lúc này bụng Cửu công chúa đã lớn nên hành động có chút bất tiện, nhưng nghe xong lời này cô ấy vẫn không nhịn được mà đứng lên.
Tuy rằng cô ấy rất kỳ vọng vào Kim Phi nhưng cũng phải thừa nhận rằng trận chiến này của Kim Phi vẫn vượt quá mong đợi của Cửu công chúa.
Đánh quá đẹp!
Nếu như Kim Phi ở đây, Cửu công chúa nhất định sẽ khen thưởng cho y thật hậu hĩnh.
Nhưng Cửu công chúa lại không biết, trận phục kích ở kênh Lạc Dương chỉ mới là bắt đầu!
Sau đó Tiểu Ngọc nói Kim Phi đã đánh lén đội vận chuyển của Đảng Hạng bắt Tả Lang Vệ làm tù binh, để đổi lại nhân viên ở thương hội và nhân viên hộ tống đã bị người Đảng Hạng bắt giữ, cuối cùng đã thành công rút lui về kênh Hoàng Đồng.
Chuyện này đừng nói là Cửu công chúa, ngay cả Thiết Thế Hâm và Châu Nhi đang đứng ở kế bên nghe thấy cũng há hốc mồm.
Đối với đại đa số tướng lĩnh mà nói, nếu có thể phục kích ở kênh Lạc Dương, đánh lén đội vận chuyển, bắt được Tả Lang Vệ, trao đổi tù binh và còn rút lui trong an toàn thì đã có thể khoe khoang cả đời.
Nhưng Kim Phi đã nhẹ nhàng làm được vài chuyện mà chỉ trong thời gian ngắn như vậy!
Cửu công chúa vốn luôn bình tĩnh cũng hưng phấn rồi đi đi lại lại trong phòng!
Loanh quanh thư phòng vài phút, Cửu công chúa cuối cùng cũng bình tĩnh lại quay đầu nhìn Tiểu Ngọc: “Đi gọi Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc tới!”
Trong thời gian gần đây, quyền quý Đảng Hạng hoạt động rất tích cực, bọn họ liên tục truyền bá trong nhân dân, tung tin Cửu công chúa là gà mái vô dụng, đảo lộn lẽ thường, gây thù tứ phía khiến Xuyên Thục sắp diệt vong.
Thời đại phong kiến kéo dài mấy ngàn năm, tư tưởng phong kiến trọng nam khinh nữ cũng kéo dài hàng ngàn năm, hơn nữa từ khi Cửu công chúa lên ngôi đã nhất quyết chiêu mộ binh lính mới, cho nên kha khá người dân Xuyên Thục đã bị mật thám đầu độc.
Bây giờ báo cáo chiến sự này đến đúng lúc lắm!