“Trả lại chân gấu đi!” Khánh Hâm Nghiêu hung hăng trừng Mạnh Thiên Hải: “Ngươi là tướng quân của quân Uy Thắng chứ không phải thổ phỉ.”
“Vâng!”
Dù Mạnh Thiên Hải có là tên đầu đá thì lúc này cũng đã nhận ra sự khác thường của Kim Phi, nhanh chóng gỡ chân gấu xuống.
“Còn nữa, truyền lệnh xuống dưới, quân Uy Thắng tới bắt người, không phải tới cướp bóc, nếu ai dám nhân cơ hội làm nhục phụ nữ, lấy đồ ở đây, đều bị xử lý theo quân pháp.”
Khánh Hâm Nghiêu lại nói thêm một câu.
Từ lâu binh lính mượn gió bẻ măng trong lúc xét nhà đã sớm trở thành quy luật bất thành văn.
Mạnh Thiên Hải lấy đồ ở sơn trang Lục Thủy cũng là điều đương nhiên, rất hợp tình hợp lý.
Tướng quân như vậy, binh lính đương nhiên sẽ học theo.
Vừa rồi, Kim Phi nhìn thấy mấy binh lính đá cửa xông vào, rồi lén nhét những món đồ quý giá trong phòng vào lồng ngực.
Nhưng quân Uy Thắng không phải của y, Kim Phi cũng không thể nào quản được.
“Tiên sinh, ta quản quân không nghiêm, để tiên sinh chê cười rồi.”
Mạnh Thiên Hải rời đi, Khánh Hâm Nghiêu nhìn về phía Kim Phi, hơi lúng túng.
Thật ra quân Uy thắng là quân đội tinh nhuệ nhất dưới trướng Khánh Hâm Nghiêu, kỷ luật quân đội nghiêm khắc, bình thường không đến mức này.
Chẳng qua trong mắt Khánh Hâm Nghiêu, sơn trang Lục Thủy chính là nơi tiêu xài của đám quý tộc thích đốt tiền nên lúc này mới không tới quản giáo quân Uy Thắng.
Mạnh Thiên Hải cũng nhận ra điều này nên mới nghênh ngang cầm chân gấu tới khoe khoang.
“Sơn trang Lục Thủy không phải là người dân bình thường, thích cướp là cướp được.”
Kim Phi nghe hiểu ý của Khánh Hâm Nghiêu, lắc đầu nói: “Ta chỉ đột nhiên nghĩ ra một câu thơ, trong lòng hơi xúc động mà thôi, không liên quan gì tới quân Uy Thắng hết.”
“Tiên sinh làm thơ rất hay, không biết tiên sinh lại nghĩ ra tác phẩm xuất sắc nào vậy?”
Khánh Hâm Nghiêu tò mò hỏi.
“Quyền quý ăn rượu thịt, dân chết cống đầy đường”.
“Quyền quý ăn rượu thịt, dân chết cống đầy đường...”
Khánh Hâm Nghiêu yên lặng nhẩm lại một lần, khẽ gật đầu.
Trên đường từ Tây Xuyên tới đây, quả thật anh ta đã nhìn thấy vài thi thể chết cống ở ven đường.
Khi tới sơn trang Lục Thủy lại thấy một cảnh tượng xa hoa lãng phí.
Vừa hay lại phù hợp với câu thơ hồi nãy của Kim Phi.
“Đây mới một câu, còn nữa không?”
“Hưng, bá tánh khổ! Vong, bá tánh khổ!”
“Hưng, bá tánh khổ! Vong, bá tánh khổ?”
Khánh Hâm Nghiêu nhíu mày.
Trên là một câu châm chọc quý tộc, tuy rằng sẽ đắc tội người ta nhưng vẫn chấp nhận được.
Nhưng câu này lại có phần cấm kỵ, nếu có người ác tâm diễn giải, có thể nói rằng Kim Phi đang nguyền rủa Đại Khang diệt vong.
Nhưng nhớ tới thơ từ trước kia Kim Phi từng viết, Khánh Hâm Nghiêu mới ngộ ra.
Đây không phải lần đầu tiên y viết thơ đồng cảm với người dân, châm chọc triều đình, cũng từng bị người trong triều đình buộc tội, nói y nguyền rủa Đại Khang, nhưng Trần Cát cũng không vì thế mà trách tội Kim Phi, ngược lại còn khen y viết rất hay.
Về điểm này, Trần Cát quả thật rất rộng lượng, bao dung so với hầu hết hoàng đế khác.
“Quyền quý ăn rượu thịt, dân chết cống đầy đường. Hưng, bách tính khổ, Vong, bách tính khổ... Đây là cách viết thơ gì vậy nhỉ?”
Tuy rằng Khánh Hâm Nghiêu là tướng quân, nhưng cũng đọc rất nhiều sách thơ, cũng rất hiểu biết về những luật lệ cơ bản trong thơ.
“Không có cách viết thơ gì hết, chỉ đột nhiên nghĩ ra mà thôi.”
Lúc này, Kim Phi thật sự không có tâm trạng thảo luận thơ từ với Khánh Hâm Nghiêu, chỉ trả lời cho có lệ.
Khánh Hâm Nghiêu thấy Kim Phi không có hứng thú, cũng không hỏi nhiều nữa.
Đã bắt được người cần bắt, Khánh Hâm Nghiêu chờ Mạnh Thiên Hải trả lại chân gấu xong thì hạ lệnh trở về.
Nhân viên hộ tống bảo vệ Kim Phi ở phía trước, quân Uy Thắng áp giải đám quyền quý phú thương ở phía sau ra khỏi sơn trang Lục Thủy.
Người có thể tiêu xài hoang phí ở sơn trang Lục Thủy, không phú thì quý, lúc này cơ thể trần trụi phơi ngoài gió lạnh, mùi vị thế nào cũng có thể tượng tượng được.