Nhưng bây giờ tuyển thủ như vậy đều cảm thấy địa bàn mất khống chế, cho nhân viên hộ tống khác ra ngoài dẫn dắt người dân nổi dậy, kết quả thế nào cũng không cần nghĩ.
“Vậy phu quân định thế nào?” Cửu công chúa hỏi.
“Gom góp lương thực, từ từ hãy xưng vương!” Kim Phi nói: “Ta thấy đề nghị vừa rồi của Thiết đại nhân không tệ, nhưng không thể hành động quá vội vàng.”
“Gom góp lương thực, từ từ hãy xưng vương?” Cửu Công chúa lặp lại một lần, sau đó hỏi: "Ý của chàng là gì?"
"Ý là tích trữ nhiều lương thực, tích góp lực lượng, không ra tay thì thôi nhưng một khi ra tay là phải diệt sạch kẻ địch, không cho họ có cơ hội lội ngược dòng!"
Kim Phi nói: "Thất bại ở đất Tần trước đây đã cho ta thấy, chỉ tham công liều lĩnh là không được, sẽ dễ bị kẻ địch phản công, lôi kéo qua lại sẽ tạo thành thảm họa cho người dân và cũng vô cùng bất lợi cho việc khôi phục quốc lực.
Chúng ta đã thất bại một lần, hẳn là đã kinh nghiệm của lần thất bại trước, không thể tắm hai lần trên một dòng sông! “
"Vậy cụ thể nên làm thế nào?” Cửu công chúa lại hỏi.
“Nghệ thuật có chuyên tấn công, mỗi người đều có cái mình giỏi và cái không giỏi và nhân tài am hiểu về quân sự, tư tưởng giáo dục và tái thiết sau chiến tranh là quá ít. Ta nghĩ chúng ta có thể áp dụng phương pháp tổ hợp thêm công văn như quan chỉ huy của tiêu cục Trấn Viễn, kết hợp các nhân tài khác nhau bù đắp những khuyết điểm của mỗi người.”
Kim Phi nói: “Dẫn dắt người dân nổi dậy ở mọi mặt. Chỉ là quan chỉ huy và công văn thôi thì chưa đủ, tính toán trước mắt của ta là cử một tổ công tác nhỏ đến từng nơi, từ quan chỉ huy quân sự, quan công văn và một số thành viên trong tiểu đội Chung Minh.
Quan chỉ huy chịu trách nhiệm chiến đấu quân sự, quan công văn chịu trách nhiệm xây dựng hệ tư tưởng, các thành viên của tiểu đội Chung Minh chịu trách nhiệm đánh cường hào chia ruộng đất cũng như tái thiết và duy trì sự ổn định sau chiến tranh.”
"Vậy thì đúng là càng thỏa đáng hơn chút." Cửu công chúa gật đầu tán thành.
Thiết Thế Hâm cũng lộ ra vẻ bừng tỉnh: “Tiên sinh, ngài thiết lập ban huấn luyện tiểu đội Chung Minh là vì ngày hôm nay sao?”
"Hẳn rồi,” Kim Phi gật gật đầu: “Trước mắt lớp huấn luyện mới bắt đầu chưa bao lâu, lương thực chúng ta tích góp chưa đủ nên còn phải chờ thêm chút."
"Chờ đến lúc nào?" Thiết Thế Hâm hỏi.
"Tiên sinh, nơi khác có thể đợi nhưng bên kia của ta thật sự là chờ không được!" Ngưu Bôn nhăn mặt nói.
"Tình hình bên ngươi đặc thù nên ta sẽ điều động một số nhân thủ qua trước, tạm thời ổn định bốn quận Hoài Bắc trước đã."
"Tốt, tốt, vậy là tốt rồi!" Lúc này Ngưu Bôn mới thở phào nhẹ nhõm.
“À, cái người tên Hàn Trầm thế nào rồi?” Cửu công chúa hỏi.
Trước đó có một người đến cậy nhờ học giả Đông Hải, hoàn cảnh cũng giống như Ngưu Bôn, trên đường đến cậy nhờ Đông Hải bị buộc làm thổ phỉ, sau đó lãnh đạo người dân và thổ phỉ cùng nhau nổi dậy, thậm chí còn cho mật thám đến Đông Hải để điều tra tung tích vợ con.
Kim Phi cũng biết chuyện này nhưng gần đây luôn bận việc trong phòng thí nghiệm nên đã quên mất chuyện này, Cửu công chúa nhắc đến mới làm y nhớ tới, rồi cũng quay đầu nhìn Tiểu Ngọc.
"Năm trước, Hàn Trầm đã một lần chinh phục toàn bộ quận Phượng Đài và ba huyện ở phía nam quận Ngụy Lăng. Sau đó đã ngừng mở rộng và bắt đầu đánh cường hào chia ruộng đất, tiến độ trước mắt khá đối ổn định và cũng được người dân ủng hộ" Tiểu ngọc giải thích.
"Xem ra Hàn Trầm này cũng khá lắm!" Kim Phi khen ngợi.
Mặc dù lãnh thổ của Hàn Trầm không rộng lớn như Ngưu Bôn, nhưng từ mô tả của Tiểu Ngọc có thể thấy khả năng lãnh đạo của hắn giỏi hơn Ngưu Bôn nhiều, làm việc cũng càng cẩn thận hơn.
Công trình Xuyên Thục đang rất cần những nhân tài như vậy, Kim Phi không nhịn được mà nổi lòng yêu mến nhân tài.
"Cho người liên lạc với hắn chưa?"
"Trước mắt thì chưa," Tiểu Ngọc đáp: "Hai ngày nay ta cũng đang chuẩn bị xin chỉ thị của bệ hạ, có nên sắp xếp người liên lạc với Hàn Trầm chút không?"
Cửu công chúa không trả lời mà chỉ nhìn về phía Kim Phi: “Anh nghĩ thế nào, chồng?”
Kim Phi trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Ta nghĩ có thể thử liên lạc với hắn đi.”
“Vậy có cần nói tung tích vợ con của hắn không?" Tiểu Ngọc hỏi.