Tiểu đội trưởng giễu cợt nói: “Ông đây nói cho các ngươi biết, các ngươi chết chắc rồi, đừng ai nghĩ đến việc sống sót rời khỏi Xuyên Thục!”
“Nếu chắc chắn phải chết sao ông đây phải rút đơn tố cáo chứ?”
Người buôn lương thực cứng rắn nói: “Ông đây không rút đơn tố cáo, tên họ Kim đừng hòng mở kho lương thực!”
“Lúc này rồi mà ngươi còn muốn uy hiếp Kim tiên sinh sao? Thật ghê gớm!”
Tiểu đội trưởng bị chọc giận tới bật cười.
“Chẳng lẽ ông đây nói sai à, dù sao cũng phải chết, sao ông đây phải để tên họ Kim kia như ý chứ?”
“Chết cũng có khác biệt.” Tiểu đội trưởng nói: “Ngày mai đi rút đơn tố cáo, các ngươi chết là xong, nếu các ngươi định sẵn phải chết mà vẫn mạnh miệng, không chỉ các ngươi chết mà còn vợ con già trẻ, tông môn cửu tộc của ngươi, một người cũng đừng mong sống!”
“Ngươi dám!”
Tên buôn lương thực khiếp sợ trước lời nói của tiểu đội trưởng.
“Ta chỉ là một lính nhỏ, dĩ nhiên không dám, không có năng lực diệt cửu tộc của các vị.”
Tiểu đội trưởng híp mắt lại: “Nhưng ngươi nói xem công chúa điện hạ có dám không? Ngươi nói xem Kim tiên sinh có dám không? Còn nữa, nếu ngươi còn kêu la thêm câu nữa, ông đây sẽ để ngươi nếm một ít thủ đoạn trong đại lao trước khi chết!”
Tên buôn lương thực bị doạ đến không dám lên tiếng.
Với sự khôn khéo của ông ta, tất nhiên biết tiểu đội trưởng nói vậy là có ý gì, hiển nhiên là được cấp trên căn dặn.
Còn việc người sai gã là Kim Phi hay là Cửu công chúa hay là Khánh Hâm Nghiêu, cũng không quan trọng.
Cho dù là Cửu công chúa hay là Khánh Hâm Nghiêu cũng có thể tuỳ tiện bóp chết bọn họ.
Kim Phi mặc dù thân phận không cao, nhưng lại rất thân cận với Cửu công chúa.
Tên buôn lương thực thậm chí còn nghi ngờ Kim Phi đứng đằng sau chỉ đạo chuyện lần này.
Nếu không với tính cách cẩn thận của Cửu công chúa nhất định sẽ không làm ra chuyện treo xác lão già râu dê.
“Được rồi, tối nay các ngươi nên suy nghĩ xem nên chống cự hay sảng khoái bị chém một đao.”
Tiểu đội trưởng nói xong, khoá cửa phòng giam lại rồi rời đi.
Trong đại lao, mấy tên buôn lương thực nhìn nhau, trên mặt đều là tuyệt vọng.
Còn có lựa chọn nào khác sao?
Ngay cả quyền quý lớn ở kinh thành như lão già râu dê mà Cửu công chúa cũng dám treo xác ngoài thành, còn có chuyện gì không làm được chứ?
Tuỳ tiện tìm lý do cũng có thể diệt cả nhà bọn họ như chơi.
Thương hội Kim Xuyên.
Kim Phi cũng không lo lắng đám buôn lương thực sẽ chống cự, trong lòng đã bắt đầu tính toán việc cứu nạn thiên tai.
“Đại Lưu, đi gọi Nguyễn chưởng quầy, Linh Lung cô nương đến, ta có chuyện muốn thương lượng với bọn họ!”
“Dạ!”
Đại Lưu trả lời một tiếng, đi ra ngoài gọi người.
Chưa đến hai ba phút sau, Đại Lưu dẫn hai người họ vào.
“Nhanh vậy.” Kim Phi cười hỏi: “Linh Lung cô nương vẫn chưa về sao?”
Nguyễn Đổng Khiết là chưởng quầy thương hội, sống ở viện bên cạnh, tới nhanh cũng là bình thường.
Nhưng Chu Linh Lung thuê một căn nhà sống cùng người nhà bên ngoài, trời đã tối, Kim Phi tưởng rằng cô ấy đã tan làm về nhà.
“Mẹ ta luôn mong ngóng tiên sinh, biết tiên sinh trở về Tây Xuyên nên dẫn ta tới thương hội chờ.” Chu Linh Lung đáp.
“Nương nương cũng tới à?” Kim Phi nhìn về phía Đại Lưu, nhanh mời nương nương vào!”
Chu Trần Thị điều hành một quán trọ hơn nửa đời, có thể nói là người hiểu biết rộng rãi.