“Kim tiên sinh, vừa nãy ngài nói chuẩn bị hai phần quà, một món nữa ở đâu, cũng có liên quan tới dạy học à?”
“Phương tiên sinh, ngài mở quyển tập ra, là có thể nhìn thấy món quà thứ hai.”
Kim Phi cười chỉ vào quyển tập.
Lúc này Phương Linh Quân đã hiểu, hai món quà Kim Phi đưa tới không đơn giản, hơn nữa có lẽ đều liên quan tới giáo dục.
Hiểu về kĩ thuật làm giấy, trong lòng cũng càng mong đợi món quà thứ hai mà Kim Phi nói, vội mở quyển tập ra.
Trang đầu của quyền tập in ba chữ ‘Tam Tự Kinh’ lớn, mở trang thứ hai ra, Phương Linh Quân nhìn thấy mấy hàng chữ lớn: “Con người ban đầu, tính vốn hiền lành…”
Dưới những dòng chữ lớn là chú giải bằng phông chữ nhỏ hơn, cùng bản dịch của toàn bộ phần trước.
Tam Tự Kinh đơn giản dễ hiểu, chẳng mấy chốc Phương Linh Quân đã xem xong.
Lúc này quyển tập vẫn còn một nửa, ông ta tiếp tục lật xem.
Sau Tam Tự Kinh, là ‘Bách Gia Tính’ và ‘Đệ Tử Quy’.
Hai bài văn này đều rõ ràng dễ hiểu như nhau, Phương Linh Quân cũng xem rất nhanh.
Sau khi xem xong, ôm chặt quyển tập vào ngực, kích động hỏi: “Kim tiên sinh, đây là sách của vị cao nhân nào vậy?”
Trước đây Đại Khang không có sách giáo khoa vỡ lòng như Tam Tự Kinh, trẻ con nhập môn đều học thơ cổ, hoặc do giáo viên dạy từng chữ từng chữ một.
Như vậy cũng có thể dạy trẻ em biết chữ, nhưng tốc độ chậm hơn nhiều.
Còn ba bài văn trong quyển tập này, là kết hợp nguyên tắc biết chữ và chỉ dạy trẻ em làm người lại với nhau, trong lĩnh vực giáo dục của Đại Khang, có thể được coi là sáng kiến xưa nay chưa từng có.
“Tiểu sinh bất tài, khiến Phương tiên sinh chê cười rồi.”
Kim Phi xua tay nói: “Ba bài văn này, là sách giáo khoa mà tiểu sinh biên soạn, để cho trẻ em nhập môn.”
“Đây là do Kim tiên sinh viết?” Phương Linh Quân không khỏi trợn to mắt.
Bách Gia Tính không nói rồi, chỉ là dòng họ chủ yếu của thiên hạ, sắp xếp lại thông qua hình thức số lượng và gieo vần, không có quá nhiều tầng hàm ý.
Nhưng Tam Tự Kinh và Đệ Tử Quy thì khác, trong đó bao hàm rất nhiều đạo lí làm người, hơn nữa đọc lên còn trôi chảy lưu loát, rất có lợi cho trẻ em đọc.
Trẻ con trong thời kì nhập môn là một tờ giấy trắng, lúc này dựng nên tam quan chính xác cho bọn chúng, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới cả đời của đứa trẻ.
Phương Linh Quân không coi thường vì thấy Tam Tự Kinh và Đệ Tử Quy rõ ràng dễ hiểu, ngược lại càng bái phục hơn.
Vì ông ta biết, muốn dùng con chữ biểu đạt ra nhiều đạo lí rõ ràng như vậy, còn khó hơn là giảng đạo lí.
Thậm chí Phương Linh Quân tự nhận bản thân ông ta cũng không làm được.
“Ba bài văn này là những bài văn nhập môn tốt nhất ta từng thấy, Kim tiên sinh là người có tài lớn!” Phương Linh Quân không nhịn được phải tán dương.
“Đây chỉ là sách giáo khoa dành cho trẻ em trong thời kì nhập môn, thích hợp cho trẻ em năm đến bảy tuổi học tập, tiểu sinh còn biên sinh tài liệu giảng dạy phù hợp với trẻ em lớn hơn, chỉ là tới quá vội, không mang theo kịp.”
Kim Phi nói: “Phương tiên sinh tới làng Tây Hà rồi, có thời gian thì có thể giúp sửa chữa lại.”
Suy cho cùng y không phải là sư phạm chuyên nghiệp, biên soạn tài liệu giảng dạy đều dựa theo kí ức hồi nhỏ cả, trong đó khó tránh cảnh có sơ sót.
Hơn nữa tình hình xã hội hồi nhỏ của y và Đại Khang có sự khác biệt rất lớn, sử dụng tài liệu giảng dạy thời đại đó của y, chưa hẳn thích hợp cho trẻ em Đại Khang.
Còn Phương Linh Quân đã dạy học nửa đời người, càng hiểu rõ trẻ em Đại Khang hơn Kim Phi, để ông ta kiểm tra một bản tài liệu giảng dạy, Kim Phi cho rằng rất cần thiết.
“Được Kim tiên sinh cất nhắc, ta tới làng Tây Hà, nhất định sẽ được đọc những danh tác khác của tiên sinh!”
Phương Linh Quân nói: “Phần quà này của Kim tiên sinh, ta cực kì thích, không biết có thể mặt dày giữ lại không?”
Nói xong, tay phải còn vô thức vuốt ve quyển tập, rõ ràng là thật sự rất yêu thích.