Kim Phi đi theo, lại phát hiện ra thao trường các nhân viên hộ tống thường huấn luyện đã bị lấp đầy bởi ván gỗ và chiếu.
Các nhân viên hộ tống liên tục tát nước trong hai cái giếng bên cạnh thao trường lên bánh xe, một vài nhân viên hộ tống khác còn xách thùng nước đến cạnh các tấm ván gỗ và chiếu để thủy quân làm sạch rong biển.
Trên các tấm ván gỗ và chiếu ở phía tây cũng có hơn chục cái bàn xếp cạnh nhau, nhà bếp của nhân viên hộ tống vung dao lớn, cắt rong biển được thủy quân làm sạch thành từng ô vuông nhỏ bằng mấy viên mạt chược.
Toàn bộ thao trường tấp nập người qua kẻ lại, rộn ràng ngất trời.
Đường Tiểu Bắc đứng trên mép bục gỗ ở thao trường, nói gì đó với Trịnh Trì Viễn.
“Tướng công, chàng về rồi!” Đường Tiểu Bắc thấy Kim Phi đang đi tới, vội vàng bước lên vài bước đón tiếp, xác nhận xung quanh không có ai mới nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi?”
“Rất thuận lợi.” Kim Phi kể lại những chuyện xảy ra sau khi gặp Hồng Đào Bình.
“Hồng công tử dứt khoát giao con dấu ra làm gì?” Đường Tiểu Bắc hơi ngạc nhiên.
“Hồng công tử là một người mộc mạc, không có tâm địa gian xảo, anh ta chỉ muốn đóng thuyền mà thôi.”
Kim Phi nói: “Muội không biết hồi nấy khi nói đến chuyện đóng thuyền, hai mắt anh ta sáng thế nào đâu, anh ta kéo ta lại nói ý tưởng của anh ta, suýt tí nữa ta đã không về được rồi.”
“Có nhiều người giỏi giả vờ lắm” Đường Tiểu Bắc hỏi: “Xưởng đóng thuyền này không chỉ tạo ra Trấn Viễn số 3, còn sản xuất ra rất nhiều ca-nô, sau này còn sản xuất ra thuyền lầu và thuyền bọc thép, nó có tâm quan trọng rất lớn, hay là, cứ để Hàn đại ca cho người đến giám sát?”
Kim Phi hiểu được mấy lời bóng gió này của Đường Tiểu Bắc.
Hồng Đào Bình là người phụ trách xưởng đóng thuyền, có thể anh ta có thiếu sót trong việc quản lý nhưng anh ta lại rất nghiêm túc trong việc đóng thuyền.
Anh ta đã giám sát việc xây dựng Trấn Viễn số 3, Hồng Đào Bình biết rất rõ bản vẽ ca-nô, thuyền lầu và thuyền bọc thép, kết cấu của xưởng đóng thuyền mới lẫn ròng rọc kéo tay.
Một khi Hồng Đào Bình phản bội, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn việc Ngụy Lão Tam phản bội lúc trước rất nhiều.
Mặc dù Kim Phi vẫn một lòng tin tưởng Hồng Đào Bình, nhưng y lại rất sợ mình nhìn lầm người.
Do đó y không phản đối đề nghị của Đường Tiểu Bắc, gật đầu nói: “Muội xem rồi sắp xếp đi.”
Nói xong chuyện của Hồng Đào Bình, Kim Phi lại hỏi: “Bên này của muội tiến triển sao rồi?”
“Cũng rất thuận lợi.”
Đường Tiểu Bắc nói to lên: “May có Trịnh tướng quân hỗ trợ, nếu không ta không có cách nào tìm được lượng rong biển lớn như vậy trong một thời gian ngắn được”
Vừa rồi khi Đường Tiểu Bắc đi tới đón Kim Phi, Trịnh Trì Viễn cũng biết bọn họ đang nói chuyện riêng nên biết điều không đi theo.
Hiện tại, khi nghe thấy Đường Tiểu Bắc chủ động nhắc đến mình, anh ta biết họ đã nói chuyện riêng xong, đi tới cười nói: “Phu nhân quá lời rồi, ngài với tiên sinh cũng làm vì người dân ở Đông Hải mà, dù công hay tư ta đều sẽ dùng hết sức phối hợp!
Tiên sinh, ngài xem xem nhiêu đây rong biển có đủ chưa, nếu không đủ ta lập tức cho người đi hái tiếp!”
“Đủ rồi, đủ rồi!” Kim Phi cười xua tay.
Mặc dù những nơi khác không có nhiều rong biển như đảo Mạo Lãng, nhưng Trịnh Trì Viễn cử rất nhiều thuyền đi ra ngoài nên hái về cũng không ít.
Giờ đây chỗ nào trong sân cũng có rong biển, vẫn còn vài xe ngựa vẫn chưa được tháo xuống ở mảnh đất trống bên cạnh.
Dù chỉ ăn mỗi rong biển, thì nhiêu đây cũng đã đủ cho tất cả công nhân trong xưởng đóng thuyền và nhân viên hộ tống ăn trong mấy ngày.
Nhưng không thể chỉ ăn rong biển được, vì thế Kim Phi mới quay sang hỏi Đường Tiểu Bắc: “Chuẩn bị lương thực xong chưa?”
“Xong cả rồi!" Đường Tiểu Bắc nói: “Ta đã dặn người phụ trách lầu cháo, chuẩn bị nhiều cháo hơn, dù có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn đi chăng nữa cũng có thể cho các nhân viên hộ tống ăn trễ một xíu, cứ cung cấp cho bên lầu cháo trước.”
Các nhân viên hộ tống liên tục tát nước trong hai cái giếng bên cạnh thao trường lên bánh xe, một vài nhân viên hộ tống khác còn xách thùng nước đến cạnh các tấm ván gỗ và chiếu để thủy quân làm sạch rong biển.
Trên các tấm ván gỗ và chiếu ở phía tây cũng có hơn chục cái bàn xếp cạnh nhau, nhà bếp của nhân viên hộ tống vung dao lớn, cắt rong biển được thủy quân làm sạch thành từng ô vuông nhỏ bằng mấy viên mạt chược.
Toàn bộ thao trường tấp nập người qua kẻ lại, rộn ràng ngất trời.
Đường Tiểu Bắc đứng trên mép bục gỗ ở thao trường, nói gì đó với Trịnh Trì Viễn.
“Tướng công, chàng về rồi!” Đường Tiểu Bắc thấy Kim Phi đang đi tới, vội vàng bước lên vài bước đón tiếp, xác nhận xung quanh không có ai mới nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi?”
“Rất thuận lợi.” Kim Phi kể lại những chuyện xảy ra sau khi gặp Hồng Đào Bình.
“Hồng công tử dứt khoát giao con dấu ra làm gì?” Đường Tiểu Bắc hơi ngạc nhiên.
“Hồng công tử là một người mộc mạc, không có tâm địa gian xảo, anh ta chỉ muốn đóng thuyền mà thôi.”
Kim Phi nói: “Muội không biết hồi nấy khi nói đến chuyện đóng thuyền, hai mắt anh ta sáng thế nào đâu, anh ta kéo ta lại nói ý tưởng của anh ta, suýt tí nữa ta đã không về được rồi.”
“Có nhiều người giỏi giả vờ lắm” Đường Tiểu Bắc hỏi: “Xưởng đóng thuyền này không chỉ tạo ra Trấn Viễn số 3, còn sản xuất ra rất nhiều ca-nô, sau này còn sản xuất ra thuyền lầu và thuyền bọc thép, nó có tâm quan trọng rất lớn, hay là, cứ để Hàn đại ca cho người đến giám sát?”
Kim Phi hiểu được mấy lời bóng gió này của Đường Tiểu Bắc.
Hồng Đào Bình là người phụ trách xưởng đóng thuyền, có thể anh ta có thiếu sót trong việc quản lý nhưng anh ta lại rất nghiêm túc trong việc đóng thuyền.
Anh ta đã giám sát việc xây dựng Trấn Viễn số 3, Hồng Đào Bình biết rất rõ bản vẽ ca-nô, thuyền lầu và thuyền bọc thép, kết cấu của xưởng đóng thuyền mới lẫn ròng rọc kéo tay.
Một khi Hồng Đào Bình phản bội, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn việc Ngụy Lão Tam phản bội lúc trước rất nhiều.
Mặc dù Kim Phi vẫn một lòng tin tưởng Hồng Đào Bình, nhưng y lại rất sợ mình nhìn lầm người.
Do đó y không phản đối đề nghị của Đường Tiểu Bắc, gật đầu nói: “Muội xem rồi sắp xếp đi.”
Nói xong chuyện của Hồng Đào Bình, Kim Phi lại hỏi: “Bên này của muội tiến triển sao rồi?”
“Cũng rất thuận lợi.”
Đường Tiểu Bắc nói to lên: “May có Trịnh tướng quân hỗ trợ, nếu không ta không có cách nào tìm được lượng rong biển lớn như vậy trong một thời gian ngắn được”
Vừa rồi khi Đường Tiểu Bắc đi tới đón Kim Phi, Trịnh Trì Viễn cũng biết bọn họ đang nói chuyện riêng nên biết điều không đi theo.
Hiện tại, khi nghe thấy Đường Tiểu Bắc chủ động nhắc đến mình, anh ta biết họ đã nói chuyện riêng xong, đi tới cười nói: “Phu nhân quá lời rồi, ngài với tiên sinh cũng làm vì người dân ở Đông Hải mà, dù công hay tư ta đều sẽ dùng hết sức phối hợp!
Tiên sinh, ngài xem xem nhiêu đây rong biển có đủ chưa, nếu không đủ ta lập tức cho người đi hái tiếp!”
“Đủ rồi, đủ rồi!” Kim Phi cười xua tay.
Mặc dù những nơi khác không có nhiều rong biển như đảo Mạo Lãng, nhưng Trịnh Trì Viễn cử rất nhiều thuyền đi ra ngoài nên hái về cũng không ít.
Giờ đây chỗ nào trong sân cũng có rong biển, vẫn còn vài xe ngựa vẫn chưa được tháo xuống ở mảnh đất trống bên cạnh.
Dù chỉ ăn mỗi rong biển, thì nhiêu đây cũng đã đủ cho tất cả công nhân trong xưởng đóng thuyền và nhân viên hộ tống ăn trong mấy ngày.
Nhưng không thể chỉ ăn rong biển được, vì thế Kim Phi mới quay sang hỏi Đường Tiểu Bắc: “Chuẩn bị lương thực xong chưa?”
“Xong cả rồi!" Đường Tiểu Bắc nói: “Ta đã dặn người phụ trách lầu cháo, chuẩn bị nhiều cháo hơn, dù có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn đi chăng nữa cũng có thể cho các nhân viên hộ tống ăn trễ một xíu, cứ cung cấp cho bên lầu cháo trước.”