Từ Cương nghe xong không khỏi giật giật khóe miệng, cảm thấy mình vừa khen ngợi Kim Phi một cách vô ích.
“Đến ngày ấy, nếu vi thần còn trực tại Ngự sử đài, nhất định sẽ khuyên bệ hạ không cho phép tiên sinh xa hoa như vậy!” Từ Cương ngẩng đầu nhìn Kim Phi, sắc mặt nghiêm túc nói.
“Đến lúc đó rồi nói!” Kim Phi không quan tâm.
Nếu Kim Phi muốn xây dựng cung điện, điều đó có nghĩa là nền kinh tế của Đại Khang đã dần phục hồi và cần một số biện pháp khác để kích thích kinh tế tiếp tục phát triển.
Xây dựng nhà cửa và phát triển cơ sở hạ tầng chình là kế hoạch của Kim Phi.
Nhưng hiện tại vẫn còn sớm, Kim Phi cũng không muốn tranh cãi củng đối phương.
"Được, vậy thì đến lúc đó nói sau!"
Từ Cương gật đầu, sau đó giơ tay nói: "Bây giờ ta có một số vấn đề muốn thỉnh giáo tiên sinh, mong tiên sinh có thể chỉ giáo!"
“Nói đi,” Kim Phi biết vấn đề thật sự đã đến rồi!
“Nghe nói tiên sinh muốn xây một thành trì ở Đông Hải? không biết…”
Lời Từ Cương mới nói được nửa, đã bị Kim Phi cắt ngang.
“Ông nghe nói ở đâu đấy?” Kim Phi khẽ cau mày.
Theo cách nói hồi nãy của Thiết Thế Hâm, thì mấy ngày trước Từ Cương đã tới Kim Xuyên, tin tức của mình cũng mới gửi về mấy ngày trước thôi mà.
Xét từ mặt thời gian, Cửu công chúa nhận được kế hoạch của mình, lẽ ra đã nhanh chóng trao đổi với Từ Cương rồi.
Cái này nói rõ hoặc là Cửu công chúa rất tin Từ Cương, cũng cho thấy Cửu công chúa không lạc quan lắm với kế hoạch của y, nhưng có thể sợ tổn thương cảm tình giữa hai người, không muốn tranh luận với Kim Phi, nên phái Từ Cương và Thiết Thế Hâm tới.
Kim Phi cắt ngang lời Từ Cương, đồng thời cố ý hỏi ông ta nhận được tin từ đâu, thật ra cũng là được thể hiện sự bất mãn của mình.
Hiển nhiên Thiết Thế Hâm nghe hiểu, sờ mũi, tránh mắt không nhìn Kim Phi.
Từ Cương không biết chưa nghe hiểu, hay có ý giả vờ không hiểu, thành thật đáp: “Ta đi Kim Xuyên thì nửa đường gặp bệ hạ, bệ hạ nhận được thư của tiên sinh, nói chuyện này với ta, sau đó ta chủ động xin tới Đông Hải gặp tiên sinh, Thiết đại nhân không yên tâm, nên tới cùng!”
Kim Phi nghe xong, nhìn Từ Cương thật sâu.
Mặc dù vừa nãy bị Từ Cương oán giận một trận, khiến Kim Phi không thoải mái, nhưng Kim Phi không thể không thừa nhận, người này đúng là ứng cử viên thích hợp đảm nhận chức Ngự sử đại phu.
Mặc dù chức trách của Ngự sử đại phu là trách người khác, nhưng không thể không hiểu gì chỉ biết trách người được, nhìn từ câu trả lời của Từ Cương, hiển nhiên y cũng hiểu sự bất mãn của Kim Phi với Cửu công chúa, cho nên đã chủ động giải thích giúp Cửu công chúa, thuận tiện kéo cả Thiết Thế Hâm ra.
Đã như vậy, nếu Kim Phi tức giận, muốn trả thù, thì chỉ cần trả thù một người là được, không liên quan gì tới Cửu công chúa hay Thiết Thế Hâm.
Ngự sử đại phu phải dám nói biết nói, nhưng không thể nói bậy.
Từ Cương rất thông minh, có thể nghe ra ý ở ngoài lời của người khác, nhưng cũng có thể giữ vững chủ ý, cho dù mới gặp lần đầu tiên, không hiểu tính Kim Phi, nhưng vẫn dám nói thẳng, đã cho thấy Từ Cương biết lõi đời mà lại không lõi đời, có đủ các điều kiện cần để đảm nhận chức Ngự sử đại phu.
Giống như lời Cửu công chúa từng nói, Ngự sử đại phu là quan y của triều đình, một chính quyền muốn tồn tại lâu dài, nhất định phải có vẻ không khuất phục như Từ cương, chuyên tìm lỗi của mọi người.
Cửu công chúa bổ nhiệm Từ Cương đảm nhận cương vị quan trọng như vậy, chắc chắn lúc trước đã biết Từ Cương, hơn nữa còn rất hiểu đối phương, trước khi bổ nhiệm khẳng định cũng đã tiến hành điều tra nghiêm khắc về đối phương, xác nhận không có vấn đề mới để ông ta tới Kim Xuyên.
Cái này cũng cho thấy Từ Cương và Kim Phi không có thù hận, sở dĩ vừa gặp đã oán giận, cũng là công việc như vậy, chứ không phải chỉ nhằm vào mỗi mình mình.
Nghĩ rõ những điều này, sự bất mãn trong lòng Kim Phi với Từ Cương đã giảm đi nhiều, gật đầu với Từ Cương, ra hiệu cho ông ta nói tiếp.
“Đến Kim Xuyên rồi, ta đã tìm hiểu tình hình hiện giờ của Xuyên Thục từ Thiết đại nhân, lúc gặp bệ hạ, nhờ có bệ hạ tin tưởng, nói kế hoạch của tiên sinh với ta, ta cho là cực kì không ổn!”