“Ta…ta cũng không biết, hình như là bị hóc xương các!” Băng Nhi lo lắng đến sắp khóc rồi.
Từ sau khi cùng Sương Nhi đảm nhiệm vị trí thị nữ của công chúa Lộ Khiết, hai người đã phối hợp ăn ý hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, tình cảm còn thân hơn chị em ruột thịt.
Nhìn Sương Nhi đau đớn như vậy, mặt thì ngày càng đỏ, Băng Nhi đã không cảm nhận được sự sợ hãi nhiều năm rồi, lúc này cô ta lại cảm nhận được cảm giác sợ hãi dữ dội đang ập đến mình.
Cô ta thà một mình đối mặt với mười con chó sói, còn hơn là nhìn thấy Sương Nhi như vậy.
“Đương gia, Sương Nhi bị hóc xương cá thật sao?”
Quan Hạ Nhi cũng nhìn Kim Phi mặt đầy lo lắng.
Vào một năm hạn hán khi cô còn nhỏ, mọi người đều phải gánh nước tưới đất. Nước sông lúc đó vốn ít, sau này lại bị tát cạn, nên chỉ còn lại mấy vũng nước.
Các loài cá trong sống không còn nơi để trốn, con nào con nấy đều bị giam trong từng vũng.
Khi đó dân làng rất nghèo, không có lưới đánh cá cũng không có thuyền cá, rất khó bắt được cá dưới sông.
Kết quả dân làng bèn tát cạn nước trong vũng nước, sau đó bắt đầu bắt cá.
Đó là lần duy nhất trước khi cô gả cho Kim Phi, mà được ăn no thịt.
Lúc ấy có rất nhiều người bị hóc xương cá, Quan Hạ Nhi cũng bị hóc một lần, nhưng cô không ngờ lại có người bị hóc thành như vậy.
Kim Phi nhìn hộp cơm, sau đó nói nhanh: “Có lẽ là bị hóc thật!”
“Vậy sao còn khạc ra máu chứ?”
“Không phải là khạc ra máu, có lẽ là bị thức ăn đâm thủng nơi nào rồi.” Kim Phi đáp.
“Giờ làm sao chàng?” Quan Hạ Nhi áy náy hỏi.
Thường thì, buổi sáng Quan Hạ Nhi thường nấu cháo kèm dưa muối làm món chính, nhưng mấy ngày trước công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi và Sương Nhi khen cháo cá ngon, nên Quan Hạ Nhi bèn đổi cháo gạo thành cháo cá.
Kim Phi không đáp, chỉ đi nhanh đến trước mặt Sương Nhi: “Sương Nhi, có thể nhịn không ho nữa được không?”
Dù sao Sương Nhi cũng là tử sĩ được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, trải qua bao nhiêu sinh tử, khó lắm mới sống tới ngày hôm nay, cho nên mặc dù vẫn ho từ nãy, nhưng cô ta lại không hốt hoảng như Băng Nhi.
Nghe thấy Kim Phi hỏi, Sương Nhi lập tức đè xuống cảm giác muốn ho trong họng, sau đó chớp mắt nhìn Kim Phi.
Băng Nhi thấy Sương Nhi đã ngừng ho, thầm thở phào nhẹ nhõm: “Sương Nhi, há miệng ra để ta xem xương cá đâm vào đâu nào!”
“Đừng….”
Kim Phi còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy Sương Nhi há to miệng rồi.
Cô ta há miệng ra, tác động đến phần cơ ở cổ, Sương Nhi mới vừa ngừng ho, lúc này lại ho không ngừng nghỉ, hơn nữa còn ho mạnh hơn lúc nãy.
Ngay khi Băng Nhi đang cuống cuồng lên, đột nhiên nghe thấy tiếng ho đã ngừng.
Băng Nhi tưởng rằng Sương Nhi đã ho ra cái xương cá đâm vào rồi, kết quả lại nghe thấy Kim Phi hét: “Hỏng rồi!”
Quay đầu nhìn Sương Nhi, phát hiện lúc này mặt Sương Nhi đã chuyển sang đỏ tía.
Băng Nhi không chỉ nhìn thấy hình phạt treo cổ một lần, thấy trạng thái hiện tại của Sương Nhi không khác gì so với những người bị treo cổ lúc đó!
“Đương gia, Sương Nhi bị sao vậy?” Quan Hạ Nhi cũng sốt ruột rồi.
Kim Phi không kịp giải thích, chỉ đưa tay quơ quơ trước mắt Sương Nhi: “Có nghe thấy ta nói gì không?”
Nếu là người bình thường, khéo lúc này đã sợ khiếp hồn khiếp vía rồi, nhưng Sương Nhi không phải người bình thường, cô ta được huấn luyện nín thở từ nhỏ.
Nên mặc dù lúc này rất khó chịu, nhưng vẫn giữ vững lý trí, nhìn Kim Phi gật đầu.