Hoàng đế Đảng Hạng đã từng xem tình báo về Kim Phi, biết muối ăn mà thương hội Kim Xuyên mua bán là muối mười văn do xưởng làm muối ở làng Tây Hà sản xuất, ở Đại Khang chỉ bán mười văn tiền một cân.
Nhưng hắn cũng không cảm thấy thương hội Kim Xuyên bán đắt, dù sao từ Đảng Hạng đến Kim Xuyên cũng xa như vậy, vận chuyển muối ăn tới cần phải tiêu hao nhiều sức người sức của.
Thế nên Hoàng đế Đảng Hạng dần dần buông lỏng mâu thuẫn đối với thương hội Kim Xuyên, thậm chí còn cho phép thương hội Kim Xuyên xây dựng một kho hàng lớn ở thành Thiết Phong.
Thành Thiết Phong ở ngay trung tâm Đảng Hạng, trong phạm vi ba trăm dặm xung quanh có mấy tòa thành lớn.
Đường Tiểu Bắc định xây nơi này thành một trạm trung chuyển, như vậy có thể phân phối vật liệu một cách thống nhất, dễ quản lý.
Lần trước từ Tây Xuyên trở về, Đường Tiểu Bắc chỉ ở Kim Xuyên mấy ngày, sau khi ‘cuồng nhiệt’ cùng với Kim Phi đủ rồi thì vội vã chạy tới thành Hi Châu, chủ trì chuyện này.
Bởi vì được hoàng tộc Đảng Hạng ngầm cho phép, chuyện kho hàng luôn tiến triển rất thuận lợi, nhưng ngày hôm qua Đường Tiểu Bắc đột nhiên nhận được tin tức, Đảng Hạng phái một đội kỵ binh phong tỏa biên giới, không cho phép đội buôn của thương hội đi Đảng Hạng nữa, các cửa tiệm của thương hội ở Đảng Hạng cũng bị Đảng Hạng phong tỏa, nhân viên trong cửa tiệm cũng bị Đảng Hạng giữ lại.
Đường Tiểu Bắc lập tức sắp xếp cho đại đội trưởng đội nhân viên hộ tống phụ trách bảo vệ thành Hi Châu cử người đi tìm người Đảng Hạng để thương lượng.
Trải qua mấy trận chiến lúc trước, người Đảng Hạng đã bị khuất phục, nếu như là trước kia, người Đảng Hạng thấy nhân viên hộ tống, chắc chắn ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Nhưng lần này lúc đại đội trưởng phái người đi thương lượng, thái độ của người Đảng Hạng bỗng trở nên cứng rắn hơn.
Mặc dù không thẳng tay xua đuổi nhân viên hộ tống, nhưng cũng không đồng ý mở lại biên giới, cũng không chịu thả người, chỉ mượn cớ nói là bên trên truyền lệnh, bọn họ chỉ đang làm việc theo mệnh lệnh, bảo nhân viên hộ tống hỏi thử bên trên.
Đại đội trưởng vừa nghe tin thì nổi giận ngay, theo bản năng muốn tập hợp nhân viên hộ tống lại để giải quyết người Đảng Hạng, lại bị Đường Tiểu Bắc ngăn cản.
Bởi vì thành Hi Châu chỉ có một đại đội, mà số lượng người phong tỏa biên giới Đảng Hạng là hơn ngàn người, còn đều là kỵ binh.
Phi thuyền trấn giữ Hi Châu đã được Kim Phi điều đến thành Vị Châu, không có phi thuyền, một đại đội nhân viên hộ tống không thể nào đánh thắng được kỵ binh Đảng Hạng.
Đường Tiểu Bắc ý thức được chuyện này có gì đó mờ ám, bèn rời khỏi thành Hi Châu trước, chạy về Kim Xuyên.
Mấy ngày gần đây Kim Phi vẫn đang suy nghĩ chuyện thành Vị Châu, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Biết được tin người Đảng Hạng phong tỏa biên giới, nỗi bất an trong lòng Kim Phi càng lớn hơn.
Biết chuyện này có liên quan rất nhiều, Kim Phi lập tức triệu tập Cửu công chúa, Trương Lương, Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc, chờ mọi người tới để mở cuộc họp.
Sau khi nghe Đường Tiểu Bắc kể lại, tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Tiểu Hoàng đế Đảng Hạng điên rồi sao, lại dám giam giữ người của chúng ta?"
Tiểu Ngọc lập tức lên tiếng nói: "Hắn không sợ đại đội 9 lại cho vương thành của bọn hắn nổ tung lần nữa sao?"
Ban đầu sau khi Thiết Ngưu dẫn người đánh tới vương thành Đảng Hạng, đã để lại một đội nhân viên hộ tống ở vương lăng của Đảng Hạng để đe dọa triều đình Đảng Hạng.
Đội nhân viên hộ tống này được trang bị mấy chiếc phi thuyền, chỉ cần Kim Phi truyền lời đến, chỉ trong vài phút là có thể khiến vương thành Đảng Hạng nổ tung.
Nghe thấy Tiểu Ngọc nói như vậy, mấy người trong phòng đồng thời thở dài.
"Sao mọi người lại thở dài?" Tiểu Ngọc bối rối.
"Thiết đại nhân, ông nói cho Tiểu Ngọc đi." Kim Phi gật đầu với Thiết Thế Hâm.
"Vâng!" Thiết Thế Hâm chắp tay, đứng lên.
Tự biết ấn tượng đầu tiên bản thân đã lưu lại cho Kim Phi không tốt lắm, thế nên sau khi đến làng Tây Hà, Thiết Thế Hâm như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.