Ngụy Đại Đồng đã chuẩn bị sẵn từ lâu, Kim Phi vừa hỏi xong đã nhanh chóng lấy ra một chồng giấy bản thảo ở trong túi của trợ tá, lấy ra một tờ đưa tới.
"Mời tiên sinh xem, hiện tại có 77 con kênh đang được xây dựng. Bảy trong số đó mới được khởi công vào tháng trước, những cái còn lại mới tiến triển được hơn một nửa, một số đã được tiến độ hơn bảy phần..."
Ngụy Đại Đồng cầm bản thảo giải thích cho Kim Phi dựa trên dữ liệu trên giấy.
Qua lời giải thích của Ngụy Đại Đồng, y đã hiểu được tổng thể việc xây dựng kênh dẫn nước hiện nay ở Xuyên Thục.
Nhờ công cuộc ra công cứu giúp do Kim Phi phát động, nên việc xây dựng các con kênh đã bắt đầu từ năm trước và có một lượng khá lớn nhân lực tham gia. Hiện nay nhiều con kênh đã hoàn thiện hơn phân nửa, chỉ còn chút nữa là hoàn thiện, có lẽ hơn một tháng nữa là có thể hoàn công.
Có một số cái đã sắp hoàn thành, nếu thật sự muốn theo kịp thời hạn thì có lẽ hơn nửa tháng nữa là hoàn thành.
“Một tháng không đủ,” Kim Phi lắc đầu nói: “Thời tiết càng ngày càng ấm, tuyết ngày một tan nhanh, lũ lụt có thể ập đến bất cứ lúc nào nên một tháng là quá lâu.”
"Tiên sinh có cách hay gì chăng?" Mặt Ngụy Đại Đồng đầy mong đợi.
Mục đích lớn nhất của ông ta khi mời Kim Phi đến đây, không phải là để nói những khó khăn với y mà là muốn nhờ y đưa ra giải pháp cho những vấn đề nan giải.
Chuyện này vô cùng quan trọng, Kim Phi cũng không dám đưa ra quyết định vội vàng.
Cho nên y vẫn không trả lời câu hỏi của Ngụy Đại Đồng mà hỏi tiếp: “Được mấy cái hoàn thành dẫn đến Trường Giang rồi?”
Chức năng của việc xây dựng kênh dẫn nước không chỉ để tưới tiêu mà còn để thoát nước lũ.
Từ sông Kim Mã về phía nam đập Đô Giang, phần lớn đường sông bị thu hẹp nên dễ xảy ra lũ lụt.
Nếu đưa được nước lũ vào kênh thì áp lực do lũ gây ra có thể giảm đi rất nhiều.
Cho nên khi quy hoạch tổng thể kênh dẫn nước, Kim Phi và Ngụy Đại Đồng đã thiết kế một số kênh chính có thể dẫn thẳng ra Trường Giang.
Cũng có thể nói, những con kênh này là mạch chính của toàn bộ mạng lưới kênh và cũng là những con kênh được xây dựng sớm nhất.
“Bẩm tiên sinh, hai con kênh chính đã được hoàn thành.”
Ngụy Đại Đồng đáp: “Còn mấy cái cũng đều đã gần xong, có thể hoàn thành trong vòng hai tháng.”
“Hãy tạm dừng các dự án dài hạn gần kênh chính, di chuyển người dân đến gần kênh chính, tập trung đảm bảo ưu tiên tiến độ thi công kênh chính, phấn đấu thông nước kênh chính trước khi lũ về”.
Kim Phi nói quyết định của bản thân: “Lát nữa ta sẽ viết thư cho Trần Văn Viễn, để anh ta đăng thêm một số bản tin lên nhật báo Kim Xuyên, huy động càng nhiều người càng tốt, nếu có thể, hãy tranh thủ thông nước cách kênh nhánh sắp hoàn thành!"
Đời trước, hai cha con Lý Băng đã dùng mười mấy năm để thi công kênh nước.
Nhưng số người bọn họ có thể huy động khi đó có hạn, công cụ của họ cũng rất lạc hậu.
Nhờ cuộc đấu tranh chống lại cường hào để phân chia đất đai, quyền kiểm soát của Kim Phi ở Xuyên Thục đại khái đã hoàn thành, cùng với sự tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên, ảnh hưởng của Kim Phi trong dân chúng còn mạnh hơn cả cha con Lý Băng.
Hiện giờ vẫn đang trong thời kỳ làm nông nhàn rỗi, nếu Kim Phi đứng lên kêu gọi thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người hưởng ứng.
Càng nhiều người thì sức mạnh càng lớn, dù không có máy móc hiện đại nhưng chỉ cần có đủ người tham gia thì việc hoàn thiện các kênh chính còn lại trước khi mùa lũ đến cũng không phải là không thể.
Thật ra Ngụy Đại Đồng đã nghĩ tới phương pháp này từ lâu, nhưng ông ta biết gần đây Xuyên Thục đang gặp khó khăn về tài chính. Mặc dù ông ta biết Trương Lương và Khánh Hoài đã chiếm đoạt kho thóc ở Giang Nam, nhưng vì để xây dựng công trình thuỷ lợi đã bỏ ra số tiền rất lớn, Ngụy Đại Đồng thực sự không thể mở miệng yêu cầu Kim Phi đưa thêm nữa.
Cuối cùng ai ngờ Kim Phi lại chủ động nhắc lại chuyện này.
Ngụy Đại Đồng vừa hưng phấn vừa có chút xấu hổ: “Tiên sinh, nếu có thể phát động càng nhiều người dân thì đương nhiên rất tốt, nhưng chúng ta không đủ tiền bạc lương thực...”
“Ngài không cần lo lắng chuyện tiền bạc lương thực, sẽ sớm được giao tới.” Kim Phi tự tin nói.