Chạy một chuyến đến tòa soạn nhật báo Kim Xuyên, lại bị phóng viên trì hoãn lâu như vậy, lúc Kim Phi trở về nhà đã gần đến giữa trưa.
Vốn định trở về uống nước, nghỉ chân một chút lại đi ra ngoài, sau khi trở về lại nhìn thấy Mãn Thương dẫn theo ba người Vạn Hạc Minh, Tả Chi Uyên và Lưu Bất Quần chờ ở cửa thư phòng.
“Mấy người không phải đến tận sáng mới ngủ à, sao dậy sớm thế?” Kim Phi nhíu mày hỏi.
“Sư phụ người đã trở lại rồi, chúng ta đương nhiên tới chào hỏi chứ!”
Vạn Hạc Minh xun xoe chạy tới, cười tủm tỉm mà hành lễ.
Kim Phi liếc nhìn cậu bé, tức giận nói: “Có chuyện gì nói thẳng đi!”
Vạn Hạc Minh nhỏ tuổi nhất, nhưng lại là người tinh ranh nhất.
Lúc mới đến làng thì vẫn còn là một nhóc thiên tài kiêu ngạo, nhưng sau khi phát hiện ra chỉ cần biết nói ngọt thì mọi người trong làng đều sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu bé thì Vạn Hạc Minh dần dần trở nên lém lỉnh.
Kỳ thật loại người này có thể hòa hợp càng tốt, chỉ cần bản chất không xấu, Kim Phi cũng lười để ý đến cậu bé.
“Sư phụ vẫn sáng suốt như xưa!”
Vạn Hạc Minh nịnh nọt một câu, sau đó nói: “Đệ tử và Lưu tiên sinh, Tả đại nhân dạo gần đây có nghiên cứu lắp máy hơi nước vào xe, nhưng hiệu quả cứ không được lý tưởng cho lắm, muốn xin sư phụ chỉ bảo!”
Vừa rồi Kim Phi nhìn thấy mấy người, đoán chừng bọn họ tới đây vì chuyện này, gật đầu nói: "Vào đi, vừa lúc ta có chuyện muốn hỏi mấy người."
Vào phòng, Kim Phi không đề cập đến máy hơi nước, trước tiên quay ra nhìn về phía Mãn Thương: “Những thứ ta nhờ huynh chuẩn bị, huynh đã chuẩn bị xong chưa?"
Trước khi quay lại, y lập danh sách những thứ cần phải làm để sản xuất nòng súng, cử người chia thành nhiều đội đưa về, để Mãn Thương chuẩn bị trước.
“Bẩm tiên sinh, những thứ khác đã chuẩn bị tốt, nhưng máy tiện thì không được lý tưởng cho lắm, ta e rằng độ chính xác tạm thời không đáp ứng được yêu cầu của ngài.”
Mãn Thương thành thật trả lời.
Đối với Đại Khang, khái niệm máy tiện do Kim Phi đề xuất quá tiên tiến, đừng nói Mãn Thương, đến cả Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên, Lưu Bất Quần, Kim Phi cũng không giải thích cho họ mà chỉ gửi lại một bản vẽ, bọn họ xem còn thấy khó hiểu.
Ba người Vạn Hạc Minh gần đây đang tập trung vào đầu máy hơi nước, việc cải tiến máy tiện chỉ trông cậy vào Mãn Thương là quá khó khăn.
Kim Phi đã chuẩn bị tinh thần cho kết quả này, gật đầu nói: “Phần việc tiếp theo để ta phụ trách.”
“Vậy thì tốt quá!” Mãn Thương nghe vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Tài năng cơ khí của anh ta kém xa so với ba người Vạn Hạc Minh, lại có rất nhiều việc phải làm trong xưởng sắt thép, trọng tâm hiện tại của Mãn Thương đã dần chuyển sang công việc hành chính.
Kim Phi có thể tự mình phụ trách máy tiện thì anh ta cũng đỡ việc hơn nhiều.
“Về phần các ngươi, dạo này đừng nghiên cứu đầu máy hơi nước nữa, đi đến xưởng làm việc giúp ta.”
Kim Phi lại nhìn về phía ba người Vạn Hạc Minh.
“Cái gì, không nghiên cứu đầu máy máy hơi nước nữa?”
Vạn Hạc Minh vừa nghe thì nhặng lên: “Sư phụ, người cũng thấy tác dụng của phi thuyền và ca-nô, đầu máy hơi nước có phạm vi ứng dụng rộng rãi hơn hẳn, một khi nghiên cứu ra thì thực lực của chúng ta chắc chắn có thể tiến thêm một bước!”
“Vai trò của đầu máy xe lửa mặt đất quả thực rất lớn, nhưng động cơ hơi nước quá to, yêu cầu với mặt đường cũng cao nên không thích hợp đặt trên xe.”
Kim Phi nói: “Ý tưởng của mấy người thì hay, nhưng hướng nghiên cứu lại sai. Hiện tại, nếu muốn xe chạy được trên đất liền thì động cơ hơi nước là chưa đủ, cần phải có động cơ đốt trong.”
Ba người Vạn Hạc Minh, Tả Chi Uyên, Lưu Bất Quần tròn mắt nhìn nhau, đều là lần đầu tiên nghe thấy thuật ngữ này.
“Sư phụ, động cơ đốt trong là gì?” Vạn Hạc Minh hỏi.
“Động cơ đốt trong là một động cơ có kích thước nhỏ hơn, kết cấu chính xác hơn và công suất mạnh hơn động cơ hơi nước!”
Kim Phi lấy bản vẽ động cơ đốt trong từ trong rương ra, ghép chúng lại với nhau, giảng giải cấu tạo và nguyên lý của động cơ đốt trong cho ba người.
Mãn Thương cũng chen vào.
Đáng tiếc ở phương diện máy móc cậu bé không có năng khiếu lắm, nghe không hiểu gì hết.
Nhưng ba người Vạn Hạc Minh thì càng nghe đôi mắt càng sáng, cuối cùng hơi thở của họ cũng trở nên nặng nề hơn.
“Sư phụ, có thể cho con một bản vẽ được không?”
Vạn Hạc Minh ước gì mình có thể chế tạo được động cơ đốt trong ngay bây giờ.
“Cho con cũng vô dụng, chế tạo động cơ đốt trong có đòi hỏi rất cao với các loại máy móc, cho dù ta đưa bản vẽ cho con, con cũng không làm được.”
Kim Phi cất bản vẽ đi.
“Sư phụ yên tâm, chúng con sẽ nhanh chóng nâng cấp máy tiện!”
Vạn Hạc Minh vỗ ngực nói.
Tả Chi Uyên và Lưu Bất Quần cũng hứa chắc.
Sau khi tìm hiểu về động cơ đốt trong, ba người không muốn đợi một giây phút nào nữa, họ chào Kim Phi rồi quay lại nghiên cứu máy tiện.
Kim Phi nhìn bóng lưng ba người, bất đắc dĩ thở dài.
Vừa rồi y mới chỉ nói với ba người về cấu tạo và nguyên lý của động cơ đốt trong chứ không nói về vấn đề nhiên liệu của động cơ đốt trong.
Để vận hành động cơ hơi nước thì chỉ cần đun sôi nước trong nồi hơi, đòi hỏi về nhiên liệu cho nước sôi không quá phức tạp, than và củi là được.
Nhưng để dẫn động động cơ đốt trong thì phải dùng đến dầu mỏ.
Trên bề mặt có vỉa than, nhưng dầu trong nước cơ bản nằm sâu hàng nghìn mét dưới lòng đất, với năng lực công nghiệp hiện tại của làng Tây Hà, cho dù Kim Phi biết ở đâu có mỏ dầu thì cũng không thể khai thác được.
Cho nên y yêu cầu ba người Vạn Hạc Minh cải tạo máy tiện, với mục tiêu cuối cùng là sản xuất súng trường, về việc sản xuất động cơ đốt trong, có lẽ ít nhất phải mất vài năm.
“Tạm thời chúng ta không thể sản xuất súng trường, phải báo cho Vũ Dương một tiếng.”
Nghĩ đến đây, Kim Phi thu dọn bản vẽ trên bàn, chuẩn bị đi tìm Cửu công chúa.
Không ngờ vừa mới từ trong phòng đi ra thì đã thấy Châu Nhi lại đây.
“Tiên sinh, bệ hạ mời ngài tới họp.”
“Họp cái gì?” Kim Phi hỏi.
“Không biết,” Châu Nhi lắc đầu.
“Cuộc họp có những ai?”
“Thiết đại nhân, Tiểu Ngọc đại nhân, còn có Lý Địch.” Châu Nhi trả lời.
“Ta đã biết,” Kim Phi gật đầu, đại khái đoán được Cửu công chúa mở cuộc họp vì cái gì.
Trong thư phòng của Cửu công chúa, Cửu công chúa ngồi trên ghế chính, trong khi Thiết Thế Hâm. Tiểu Ngọc và Lý Địch ngồi hàng ghế nhỏ phía dưới.
Nhìn đến Kim Phi tiến vào, mọi người đều đứng lên hành lễ.
“Vũ Dương, mọi người thương lượng chuyện đi Thổ Phiên sao?” Kim Phi hỏi.
“Đúng vậy,” Cửu công chúa hỏi: “Ta muốn Lý Địch dẫn đội đến Thổ Phiên, phu quân cảm thấy như thế nào?”
Lý Địch tuy rằng còn trẻ, nhưng lúc trước ở chiến trường Hi Châu, Lý Địch một mình đến doanh trại của quân chinh chiến phía Nam Đảng Hạng để trao đổi với Lý Lăng Duệ, thể hiện tố chất tâm lý mạnh mẽ và khả năng thích ứng tại chỗ, cậu bé là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí sứ giả.
Hiện giờ các bộ lạc ở Thổ Phiên đều đang bị bộ lạc dùng khinh khí cầu đánh bại, xem như là đang cầu cứu Xuyên Thục, chuyến đi này đơn giản và an toàn hơn nhiều so với lần trước, Kim Phi cảm thấy với năng lực của Lý Địch, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
“Ta nghĩ không có việc gì,” Kim Phi gật đầu, hỏi: “Khi nào xuất phát?”
“Nếu phu quân không có ý kiến, ngày mai xuất phát thì thế nào?” Cửu công chúa trả lời.
“Ngày mai?” Kim Phi nhíu mày nói: “Vội thế à?”