“Không giống nhau ư?”
Cửu công chúa vừa mới lấy lại bình tĩnh, lại lần nữa trở nên căng thẳng.
Thiết Thế Hâm vẫn luôn không nói gì đứng ở bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt.
Cửu công chúa lấy ống nhòm từ tay Quan Hạ Nhi, nhìn về phía thuyền Trấn Viễn số 2.
Vừa nãy, Trấn Viễn số 2 ở rất xa, cho dù có ống nhòm, Cửu công chúa cũng không thể nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy trên boong thuyền Trấn Viễn số 2 chất đầy đồ vật.
Bây giờ Trấn Viễn số 2 cách không còn xa nữa, Cửu công chúa nhìn qua ống nhòm thấy đồ chất trên boong thuyền quả thực khác với rong biển mà Kim Phi gửi về lần trước.
Lần trước rong biển gửi về ướt sườn sượt, màu xanh đen, nhưng những thứ chất trên boong thuyền Trấn Viễn số 2 lại khô ráo, hơn nữa còn giống như những miếng vải rách nhăn nhúm.
Cửu công chúa đã đặt nhiều kì vọng vào rong biển, thậm chí còn yêu cầu Thiết Thế Hâm cùng viện Khu Mật làm thêm giờ, căn cứ vào số lượng nhân khẩu từng vùng, số lượng nạn nhân đã báo cáo lên, tính toán số lượng rong biển và lương thực cần cung cấp cho các địa phương khác nhau.
Nếu rong biển xảy ra vấn đề gì, thì sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của Cửu công chúa.
Cửu công chúa cũng không ngồi yên được nữa, lập tức bảo Châu Nhi sắp xếp người đợi ở bến tàu.
Ngay khi Trấn Viễn số 2 dừng lại, thị vệ của Cửu công chúa đã lập tức gọi thuyền trưởng Trấn Viễn số 2 đến.
“Tham kiến bệ hạ!”
Thuyền trưởng khom người hành lễ: “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Thứ các ngươi đang chở trên thuyền là cái gì?” Cửu công chúa hỏi.
Thiết Thế Hâm và những đại thần khác cũng vểnh tai lên nghe.
“Thưa bệ hạ, là rong biển ạ!” Thuyền trưởng trả lời.
“Vì sao lại khác với rong biển gửi về lần trước?” Cửu công chúa lại hỏi: “Rong biển gửi về lần trước vừa mềm vừa xanh, tại sao rong biển đang chở kia lại giống miếng vải rách vậy?”
“Thưa bệ hạ, vi thần không biết rong biển gửi về lần trước như thế nào, nhưng dựa theo miêu tả của bệ hạ, có lẽ đó là rong biển tươi vẫn còn ướt, còn rong biển vi thần chở trên thuyền là rong biển đã được phơi khô.” Thuyền trưởng giải thích.
“Rong biển đã được phơi khô hả?” Cửu công chúa ngạc nhiên.
“Đúng vậy,” thuyền trưởng nói: “Rong biển ướt vừa được lấy từ biển lên rất dễ bị thối rữa, hơn nữa vô cùng nhầy nhụa, không thích hợp để vận chuyển đường dài, vì vậy quốc sư đại nhân đã yêu cầu Tả xưởng trưởng xây dựng một sân phơi ở Đông Hải, sau khi rong biển được phơi khô mới vận chuyển trở về, như vậy trọng lượng của rong biển có thể giảm nhẹ đi nhiều lần, chiếm ít diện tích hơn, chúng ta cũng có thể chở nhiều hơn.
Khi sử dụng, chỉ cần ngâm giống với mộc nhĩ đã phơi khô là được.
“Thì ra là như vậy!”
Trong rừng núi ở Xuyên Thục có không ít mộc nhĩ và nấm, người dân vùng núi sau khi hái, nếu ăn không hết, họ sẽ phơi khô rồi bảo quản.
Chỉ là Cửu công chúa khá lạ lẫm với rong biển, không biết rằng rong biển có thể phơi khô, sau khi nghe thuyền trưởng giải thích, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
Quan Hạ Nhi tò mò hỏi: “Rong biển sau khi phơi xong thì khi ăn vị sẽ như thế nào?”
“Thưa phu nhân, vị của nó không khác là mấy so với rong biển tươi mới”, thuyền trưởng trả lời: “Tả xưởng trưởng đã cho người lựa chọn những sản phẩm có chất lượng tốt, còn có một số hải sản là đặc sản của Đông Hải, để vi thần mang về cho phu nhân!”
Nói xong, thuyền trưởng vẫy tay ra phía sau, một số nhân công trên thuyền khiêng 1 rương gỗ và 1 thùng gỗ lớn đi tới.
Trong rương gỗ đựng rong biển và một số đồ khô khác của Đông Hải, trong thùng nước thì đựng một vài con cá vẫn còn sống được nuôi bằng nước biển.
Châu Nhi không để nhân công trên thuyền đến gần, ra hiệu cho họ đặt rương gỗ và thùng nước sang bên cạnh.
“Phi Phi thật là, ở xa như vậy còn gửi đồ về cho chúng ta.”
Mặc dù Quan Hạ Nhi ngoài miệng nói như vậy, nhưng chân vẫn không dừng bước, tò mò đi tới bên cạnh thùng nước, ngắm nhìn những con cá bên trong.
Năm xưa Cửu công chúa ở trong cung đã ăn không ít những đồ hải sản Đông Hải cống nạp, vì vậy không mấy hứng thú, thay vào đó bảo thuyền trưởng phái người đi lên trên thuyền lấy một bó rong biển khô, để Châu Nhi ngâm với nước.
Thuyền trưởng phát hiện Châu Nhi dùng nước lạnh để ngâm, suy nghĩ một chút, bèn nhắc nhở: “Bệ hạ, quốc sư đại nhân nói, dùng nước lạnh ngâm rong biển khô sẽ mất rất nhiều thời gian, dùng nước ấm và cho thêm ít giấm trắng sẽ nhanh hơn.”
Sợ Cửu công chúa tức giận, hắn còn đặc biệt nhấn mạnh, đây là do Kim Phi nhắc nhở.
Bên ngoài của rong biển khô có một chất được gọi là alginic acid, tạo ra một lớp gel trên bề mặt rong biển, ngăn chặn nước thấm vào bên trong, dùng nước lạnh ngâm sẽ rất khó nở.
Giấm trắng có thể phá hủy chất gel này, sau đó nếu dùng thêm nước ấm để ngâm, tốc độ nở sẽ nhanh hơn nhiều.
Cửu công chúa nghe vậy liền nháy mắt với Châu Nhi.
Châu Nhi hiểu ý, sai người bưng nước ấm tới, lại tìm thêm giấm trắng, ngâm rong biển một lần nữa.
Phương pháp này thực sự hiệu quả, không mất nhiều thời gian, rong biển đã ngâm xong.
Mặc dù rong biển ngâm xong nở ra không nhiều như mộc nhĩ, một nắm chỉ có thể nở ra khoảng nửa chậu, nhưng thể tích cũng tăng lên đáng kể.
Hơn nữa, rong biển sau khi ngâm xong, không khác biệt nhiều so với rong biển tươi mới.
Cửu công chúa có chút không yên tâm, bèn sai người mang bếp lò đến, tại chỗ làm một ít rau trộn.
Rong biển lần trước Kim Phi phái người mang về đã ăn hết, Quan Hạ Nhi nhìn thấy món rong biển trộn, có chút thèm ăn.
Nhưng ở đây nhiều người, cô cũng không tiện mở miệng, chỉ đành đầy mong đợi nhìn tỳ nữ thử đồ ăn.
Công việc của người tỳ nữ này chính là nếm thử thức ăn thay cho Cửu công chúa, vì vậy cũng ăn rong biển.
Sau khi cẩn thận thử mùi vị của rong biển, gật đầu với Cửu công chúa, coi như là xác nhận mùi vị của rong biển không có vấn đề gì.
Cho đến lúc này, Cửu công chúa mời hoàn toàn yên tâm.
Mặc dù bây giờ địa bàn của cô ấy chỉ có Xuyên Thục, nhưng trong lòng của Cửu công chúa, Giang Nam và Trung Nguyên đều là lãnh thổ của Đại Khang.
Vì vậy Cửu công chúa vẫn luôn lo lắng cho tình hình của Giang Nam và Trung Nguyên.
Quay đầu nhìn những người công nhân trên bến tàu đang hăng hái dỡ rong biển xuống, trong lòng Cửu công chúa đột nhiên cảm thấy an lòng, hỏi: “Người của thương hội Kim Xuyên đến chưa?”
Mặc dù Kim Phi biết rong biển rất an toàn, nhưng đối với Đại Khang hiện nay mà nói, rong biển vẫn là một thứ mới, dựa theo kế hoạch, sau khi rong biển được vận chuyển về, chúng sẽ không được tiêu thụ rộng rãi, mà sẽ bắt đầu ở Kim Xuyên như một điểm thử nghiệm đầu tiên, sẽ căn cứ vào mức độ tiếp nhận của người dân mới bàn tiếp.
“Bệ hạ, Nguyên Thái Vi tới rồi, có cho gọi cô ta không ạ?”
Châu Nhi chỉ về phía cô gái đang đứng trên bến tàu chỉ huy nhân công trên thuyền dỡ hàng.
Nguyên Thái Vi là lứa nữ chưởng quầy đầu tiên do Đường Tiểu Bắc và Kim Phi bồi dưỡng, vốn dĩ đảm nhận người phụ trách khu vực lớn ở Giang Nam, sau này phiên vương nổi loạn, Nguyên Thái Vi rút lui về tổng bộ làng Tây Hà, trở thành người nắm quyền thứ hai của thương hội.
Cô ta đích thân đến cũng thể hiện rằng rất coi trọng rong biển.
Đường Tiểu Bắc thường xuyên không ở làng Tây Hà, chuyện của thương hội, đều do Nguyên Thái Vi tới báo cáo với Cửu công chúa, hai người cũng coi là người quen cũ, Cửu công chúa cũng hiểu rõ năng lực của Nguyên Thái Vi.
Cô ấy xua tay nói: “Cô ta hiện giờ đang bận, không cần gọi đến đây, chúng ta cũng về đi.”
Lúc này cũng đã chạng vạng tối, quay trở về làng nhất định không kịp, nhóm người Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đành phải ở lại trụ sở của nhân viên hộ tống.
Sau khi Cửu công chúa rời đi, bến tàu vẫn nhộn nhịp như cũ.