Có những thành tích này, Lạc Lan hiện giờ đã là phó hội trưởng của thương hội Kim Xuyên giống Nguyên Thái Vi, địa vị chỉ kém hơn chức tổng hội trưởng của Đường Tiểu Bắc.
Để Lạc Lan tự mình tới nước K, quả thực không phù hợp với thân phận của cô ấy.
“Bệ hạ, nếu ban đầu không nhờ tiên sinh mua ta về từ bọn buôn người thì bây giờ không biết ta đã trở thành bộ xương ở hẻm núi nào nữa kìa, làm gì có Lạc Lan của bây giờ chứ?”
Khuôn mặt Lạc Lan nghiêm túc trả lời: “Hơn nữa tiên sinh từng nói, trong công việc chỉ có sự phân công lao động là khác biệt, không phân cao thấp sang hèn, chỉ cần bệ hạ cần, người dân cần, Đại Khang cần, Lạc Lan có thể làm bất cứ điều gì!”
“Ở đây chỉ có hai chúng ta, nên không cần phải nói những lời hoa mỹ như thế đâu.” Cửu công chúa tức giận liếc nhìn Lạc Lan.
“Bệ hạ, ta nói như vậy thực sự không phải là đang nói suông đâu.”
Lạc Lan nói: “Thực ra không giấu gì bệ hạ, từ sau khi ta trở thành phó hội trưởng, mỗi ngày đều có những bảng báo cáo xem không hết, các khoản mục tính không xong, so sánh mà nói thì ta vẫn thích những ngày tháng phát triển thị trường ở kinh thành hơn.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Lạc Lan đáp: “Bệ hạ không biết vừa rồi Tiểu Ngọc nói về nhiệm vụ, trong lòng ta kích động đến mức nào đâu!”
“Cô có thể nghĩ như vậy thì thực sự quá tốt rồi.” Cửu công chúa nói: “Mặc dù nhiệm vụ lần này quan trọng, nhưng cô cũng không cần miễn cưỡng, nếu nhận thấy sự việc không thể hoàn thành được thì phải đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu, rút về trước rồi chúng ta sẽ lại nghĩ cách khác.”
“Ta biết rồi.” Lạc Lan khẽ gật đầu, trong lòng cũng có phần cảm động.
Với kiến thức của Lạc Lan, cô ấy vô cùng biết rõ về tính quan trọng của kế hoạch lần này của Kim Phi, nếu tất cả đều thuận lợi, vậy có thể trong vòng một hai năm nữa Xuyên Thục có thể thoát khỏi nạn đói.
Dựa theo tính cách của Cửu công chúa, vì điều này mà bỏ ra tính mạng của hàng chục triệu người, cô ấy có thể còn cảm thấy đáng giá. Nhưng lúc này lại nhắc nhở cô ấy phải đặt an toàn bản thân lên hàng đầu, có thể thấy cô ấy thực sự coi mình là bạn bè.
Dĩ nhiên có thể Cửu công chúa đang cố ý nói như vậy để thu phục lòng người, nhưng cho dù là như vậy, Lạc Lan vẫn rất cảm động.
Sau đó hai người lại trò chuyện thêm một lúc thì Châu Nhi bưng mâm bước vào.
Mặc dù Cửu công chúa đã ăn cơm, nhưng vẫn cùng Lạc Lan ăn một bữa nữa, mãi đến khi Kim Phi tới thông báo đội bay đã chuẩn bị sẵn sàng, Lạc Lan mới miễn cưỡng rời đi.
Kim Phi và Cửu công chúa tiễn cô ấy đến sân bay, nhìn phi thuyền biến mất trong trời đêm, Cửu công chúa mới thu hồi ánh mắt.
Kim Phi thấy cô ấy như vậy, bèn dò hỏi: “Hay là đợi sau khi Lạc Lan từ nước K trở về, điều cô ấy tới làm việc ở trong làng, thế nào?”
“Được rồi, xa thơm gần thối, một hai năm gặp mặt một lần như vậy, bọn ta có thể xem như là bạn tốt, nếu mỗi ngày đều gặp nhau, quan hệ có lẽ sẽ trở lên xa cách.”
Cửu công chúa lắc đầu nói: “Huống hồ Lạc Lan là trợ thủ đắc lực của Tiểu Bắc, Tiểu Bắc vốn đã có thành kiến với ta, nếu ta lại lấy trợ thủ đắc lực của cô ấy đi mất, chẳng phải Tiểu Bắc sẽ liều mạng với ta sao?”
“Tiểu Bắc có thành kiến với nàng sao?” Kim Phi giả bộ kinh ngạc: “Sao ta lại không biết chứ?”
“Phải không?” Cửu công chúa quay đầu liếc nhìn Kim Phi, sau đó xoay người đi.
Kim Phi xoa mũi, lại quay đầu nhìn bầu trời đêm.
“Ông trời phù hộ, mong tất cả đều thuận lợi!”
Sáng sớm ngày hôm sau, đội viễn chinh lại xuất phát.
Khác với lần đầu tiên, lần này đội viễn chinh sẽ không qua sông vượt núi nữa mà là ngồi phi thuyền đi thẳng tới đích.
Tiền hàng chuẩn bị để thanh toán cũng không còn là vàng bạc mà đổi thành châu Thủy Ngọc.
Nhưng để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước khi Lạc Lan rời đi, Cửu công chúa đã chuẩn bị cho cô ấy một chiếc hòm nhỏ đựng vàng và một chiếc hòm lớn đựng bạc.
Bởi vì gần đây đang là mùa thu hoạch, nên tâm trí Kim Phi đều tập trung vào ruộng thí nghiệm, cứ thế mà hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm.
Hôm qua sau khi tiễn Lạc Lan đi, Kim Phi và Cửu công chúa bèn quay về nghỉ ngơi, sáng sớm khi Cửu công chúa thức dậy, Kim Phi cũng thức dậy theo.