Sau khi nhóm người Kim Phi xuống, các thủy thủ đã cởi dây cố định ra, phi thuyền lại bay lên không trung, bay vào đội ngũ.
Trên boong thuyền, Trịnh Trì Viễn và Lão Uông dẫn một nhóm thủy thủ, sống lưng thẳng tắp chào Kim Phi theo kiểu quân đội.
Trong số những người đó, Thủy Oa là người hưng phấn nhất.
Từ mùa hè đến nay, cậu bé vẫn luôn muốn gặp Kim Phi, mong chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp được rồi.
Thủy Oa rất muốn chào Kim Phi nhưng cuộc sống doanh trại trong nửa năm nay khiến Thủy Oa hiểu quy tắc cơ bản nhất, nên cậu bé đã cố kén sự kích động không lao đến chỗ Kim Phi, mà nhìn Kim Phi với ánh mắt chờ mong.
Trên boong thuyền có nhiều thủy thủ như vậy, Kim Phi không nhận ra Thủy Oa, y thẳng lưng chào lại Trịnh Trì Viễn, Lão Uông và những thủy thủ: “Mọi người vất vả rồi!”
Sau đó nhìn Lạc Lan và trợ thủ: “Các ngươi cũng vất vả rồi!”
“Không vất vả, không vất vả!”
Lạc Lan cười lắc đầu: “Mọi người đừng đứng ở đây nữa, vào phòng rồi nói chuyện!”
Vừa rồi Kim Phi vẫn luôn đứng ở lan can giỏ treo, trên cao gió lớn, một lớp sương trắng đã kết trên hàng lông mày.
Bắc Thiên Tầm và Nhuận Nương cũng như vậy.
Kim Phi cũng không từ chối, đi vào khoang thuyền cùng Lạc Lan.
Khi đi qua phương trận thủy quân, Kim Phi đột nhiên dừng bước, y đến trước mặt Thủy Oa: “Ngươi là Thủy Oa đúng không?”
“Ngài... sao ngài biết?”
Thủy Oa không ngờ rằng Kim Phi lại nhận ra mình, càng không nghĩ đến Kim Phi sẽ chủ động nói chuyện với cậu bé vì vậy đã căng thẳng đến mức nói lắp.
Toàn bộ thủy quân chỉ có một đứa trẻ, đứa trẻ này không phải là Thủy Oa thì là ai chứ?
Nhưng Kim Phi không nói như vậy mà y cười rồi khen ngợi cậu bé: “Ta ở Xuyên Thục đã nghe nói thủy quân có một anh hùng trẻ tuổi, kỹ năng bơi rất tốt, có thể bắt cá lớn ở biển, sau này nếu có cơ hội, ta muốn mở mang thêm kiến thức.”
“Không cần sau này, nếu tiên sinh muốn, bây giờ ta có thể đi bắt cho ngài xem!”
Thủy Oa nói rồi chạy đến lan can boong thuyền, vừa chạy vừa cởi thắt lưng.
Kim Phi thấy vậy vội ra hiệu cho cận vệ qua đó ngăn Thủy Oa lại.
“Đứa trẻ này sao lại thật thà như vậy chứ?”
Kim Phi dở khóc dở cười: “Boong thuyền cao như vậy ngươi cũng dám nhảy à?”
Trong phim truyền hình, khi nhân vật bị truy sát, thường sẽ có cảnh nhảy từ trên cầu cao xuống nước để chạy trốn.
Thực ra tình tiết này không hợp lý, dù nước là thể lỏng nhưng bề mặt cũng có lực căng, nếu khi rơi xuống nước, diện tích tiếp xúc giữa cơ thể và nước quá lớn sẽ không có gì khác biệt so với việc nhảy xuống mặt đất.
Rất nhiều vận động viên chuyên nghiệp cũng không dám nhảy xuống nước từ trên cầu cao mấy chục mét, cho dù khi nhảy xuống nước ở điểm thi đấu thì cũng đều dùng ngón chân tiếp xúc với nước hoặc chụm hai tay lên đầu để giảm diện tích tiếp xúc với mặt nước khi rơi xuống nước.
Cho dù là như vậy, trong quá trình tập luyện có rất nhiều vận động viên chuyên nghiệp bị thương khi rơi xuống nước vì tư thế không được điều chỉnh đúng, chứ đừng nói đến người bình thường.
Dù boong thuyền của thuyền lầu cách mặt nước chưa đến mười mét, nhưng nếu góc rơi xuống nước sai, cũng có thể xảy ra thương vong.
Nhưng Thủy Oa lại vỗ ngực mặt đầy tự tin nói: “Không sao, ta đã nhảy mấy lần rồi!”
“Cậu bé đã nhảy thật sao?” Kim Phi kinh ngạc nhìn Trịnh Trì Viễn.
Vẻ mặt Trịnh Trì Viễn đầy bất lực gật đầu nói: “Đã từng nhảy rồi, đứa trẻ này là một đứa trẻ ngốc và to gan, vì chuyện này mà ta đã giam cậu bé hai lần rồi!”
“Ta không phải là đứa trẻ ngốc và to gan, khi ở quê hương Xuyên Thục, thường xuyên nhảy xuống từ trên cây!”
Thủy Oa không phục giải thích: “Lần cao nhất là cái cây đó cao hơn hai mươi mét, chỉ cần khi nhảy xuống nước để ngón chân xuống nước trước là được!”