Hơn nữa anh ta cũng tin tưởng Đường Đông Đông, tin tưởng Trịnh Phương, tin tưởng bọn họ có thể giữ được làng Tây Hà.
Vì vậy, Trương Lương phớt lờ lời cảnh cáo của đám quyền quý, tiếp tục tiêu diệt bọn thổ phỉ theo kế hoạch của mình.
Đám quyền quý không còn cách nào nên mới sai Tạ Hỉ Quang và Thái Lưu Dương đi kiếm chuyện.
Nhưng kế hoạch của hai bọn họ đều thất bại.
Đám quyền quý ở đây tổng cộng có mấy nhà, dù cho có thể hô mưa gọi gió ở kinh thành nhưng lúc này đối phó với một Nam tước, một thôn làng nhỏ nhoi mà lại có cảm giác bất lực hết cách đối phó.
“Các vị lúc nãy không phải còn cãi nhau rất náo nhiệt, sao lại không nói chuyện nữa?”
Thái giám ngồi đầu hừ một tiếng, quay đầu nhìn lão già râu dê: “Chu đại nhân, ngươi có kế gì hay không?”
“Công công, Kim Phi làm ăn đều rất minh bạch, mọi thủ tục đều đầy đủ, thật sự không phát hiện ra sai sót lớn nào.”
Lão già râu dê bất lực nói: “Dù sao cũng không thể phái người đi đánh Kim Xuyên đúng không?”
Đây là lợi ích của việc Kim Phi thành lập bộ pháp vụ, có thể trước tiên có thể tránh né được hầu hết các sơ hở.
Tạ Hỉ Quang và Thái Lưu Dương kiếm chuyện, cũng chỉ là bới lông tìm vết mà thôi, Quan Hạ Nhi dễ dàng đối phó được.
Tất cả mấy tên quyền quý nghe lão già râu dê nói như vậy, lần lượt im lặng.
Chỉ có duy nhất một người đàn ông trung niên gầy gò đứng sau Từ mập có vẻ suy tư.
Một lúc sau, ông ta cúi người nói nhỏ vào tai của Từ mập.
Lúc đầu vẻ mặt Từ mập vẫn bình thường, nhưng càng nghe ánh mắt càng sáng lên.
Cuối cùng gã vỗ bàn lớn tiếng nói: “Trần sư gia, cách này của ông rất tuyệt vời!”
Những quyền quý khác bị động tác của Từ mập làm giật mình, lần lượt quay đầu lại.
“Từ đại nhân, ngài có biện pháp đối phó à?” Đại thái giám hỏi.
Từ mập rất hưởng thụ cảm giác được chú ý này, đắc ý nói: “Ta thấy lúc nãy Chu đại nhân nói không đúng, tại sao chúng ta không dám phái người đi đánh Kim Xuyên?”
“Từ mập, ngươi điên à?” người nhà họ Tạ bĩu môi nói : “Vô duyên vô cớ đi đánh Kim Xuyên, không cần Cửu công chúa trở về, quân Trấn Viễn thẳng thừng tiêu diệt ngươi luôn thì bệ hạ cũng sẽ không nói được gì.”
“Họ Tạ ngươi nghe người khác nói rõ ràng đã không được sao?”
Từ mập nói: “Ta chỉ nói phái người đi đánh Kim Xuyên, chứ đâu nói phái binh đi đánh!”
“Không phái binh ngươi còn có thể phái ai, chẳng lẽ ngươi còn có thể phái thổ phỉ đi đánh?”
Người nhà họ Tạ khinh thường liếc Từ mập.
“Tại sao không thể chứ?” Từ mập nói: “Mùa thu, Kim Phi đã phái Trương Lương dẫn người tiêu diệt thổ phỉ ở khắp Quảng Nguyên, ngươi nói xem thổ phỉ ở quanh Quảng Nguyên có hận Kim Phi không?
Quân Trấn Viễn hiện tại đang điên cuồng trấn áp thổ phỉ, ngươi nói xem thổ phỉ trên đường từ Tây Xuyên đến Quảng Nguyên có sợ không?
Chúng ta hứa hẹn một ít lợi ích, ngươi nghĩ bọn họ có sẵn lòng đi đánh làng Tây Hà không?”
Nghe Từ mập nói như vậy, sắc mặt của đám quyền quý dần dần trở nên nghiêm túc.
Đúng vậy, bọn họ không thể trực tiếp phái quân đi đánh làng Tây Hà nhưng bọn thổ phỉ có thể.
Dù sao bọn thổ phỉ cũng đang chạy trốn, chỉ cần có lợi ích ngay cả tạo phản cũng không thành vấn đề.
Sau khi đánh xong thì rời đi, Cửu công chúa cũng hết cách.
Nghĩ đến đây, mắt đám quyền quý càng lúc càng phát sáng.
“Ta thấy cách này của Từ đại nhân rất tuyệt!”
“Đồng ý!”
“Đồng ý!”
Đám quyền quý lần lượt tán thành.
“Nếu mọi người đều đồng ý, vậy tạm thời quyết định như vậy.”
Đại thái giám mỉm cười gật đầu: “Tuy nhiên, việc này rất quan trọng, nhất định phải tính toán cẩn thận, phải nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo trước khi hành động, không thể thất bại trở về như Tạ Hỉ Quang và Thái Lưu Dương, làm tăng thêm trò cười!”