Các nhân viên hộ tống không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, thậm chí ngay cả hắc đao cũng chưa rút, đã thuận lợi tiến vào thành.
Vừa vào thành, đã được người dân đứng hai bên nhiệt liệt chào đón.
Thậm chí không cần phải biểu diễn trên sân khấu, đã vào thẳng phần chia đất.
Sau khi nhận được báo cáo từ các huyện, Đường Phi không nhịn được mà cảm khái.
Vì nhiệm vụ này, anh ta đã tham khảo ý kiến của rất nhiều người, dày công lập ra vô số phương án, không ngờ có thể hoàn thành dễ dàng như vậy.
Không có phương án nào anh ta chuẩn bị được sử dụng.
“Tiên sinh vẫn luôn nói có được lòng dân là có được thiên hạ, đây chính là lòng dân mà tiên sinh từng nói nhỉ!” Hàn Phong cũng cảm khái theo.
“Lão Hàn, chuyện ở đây đã xong rồi, khi nào huynh về?” Đường Phi hỏi.
Bây giờ Hàn Phong phải phụ trách rất nhiều việc, là người bận rộn nhất dưới quyền Kim Phi, thường xuyên phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
Lần này có thể đi cùng anh ta đến Bình Giang lâu như vậy, thật sự rất khó.
Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, Đường Phi biết đã đến lúc Hàn Phong phải rời đi.
Nhưng không ngờ Hàn Phong lại lắc đầu: “Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, nhiệm vụ của ta vừa mới bắt đầu thôi.”
“Huynh cũng có nhiệm vụ sao?” Đường Phi sửng sốt: “Nhiệm vụ gì?”
“Gây dựng lại quân Phạm Gia!” Hàn Phong quay đầu nói.
“Không phải quân Phạm Gia bị giết hết rồi sao? Gây dựng lại kiểu gì?” Đường Phi hỏi.
Theo thông lệ, nếu một đội quân bị giết hết, thì sẽ bị huỷ bỏ phiên hiệu.
Lúc liên quân Tấn Man tấn công thành Vị Châu là để làm điều này.
Bọn chúng không chỉ tàn sát quân chủ lực của quân Phạm Gia đang canh giữ ở thành Vị Châu và Thanh Thủy Cốc, mà đến cả tiểu đội quân Phạm Gia đang tuần tra ngoài thành cũng không tha.
Khi Thiết Ngưu chiếm được thành Vị Châu, không một ai trong quân Phạm Gia còn sống.
Lúc Đường Phi biết chuyện này, đã vô cùng tức giận.
Bởi vì Tấn vương làm chuyện này quá tuyệt tình!
“Bảy ngày trước, Thiết Ngưu phát hiện ra vẫn còn người của quân Phạm Gia còn sống ở trong núi ngoài thành Vị Châu, hơn nữa đó còn là cháu họ của Phạm tướng quân tên là Phạm Hải Châu!”
Hàn Phong nói: “Khi người Đông Man tấn công thành Vị Châu, anh ta đang dẫn đội tuần tra ra ngoài, bị thương nên đã chạy lên núi, gần đây vết thương của bọn họ đã hồi phục, chuẩn bị đánh lén thành Vị Châu, mới phát hiện thành Vị Châu đã bị chúng ta chiếm.”
“Đúng là ông trời phù hộ, cho quân Phạm Gia, để lại cho Phạm tướng quân một nhánh hương khói!” Đường Phi cảm khái.
“Sau khi tiên sinh nghe được chuyện này, đã cân nhắc kỹ lưỡng, ngài ấy cho rằng phiên hiệu của quân Phạm Gia không thể bị huỷ bỏ, ngày hôm trước mới truyền tin cho ta, bảo ta ở lại Bình Giang gây dựng lại quân Phạm Gia!” Hàn Phong nói.
“Từ trước đến nay nhân lực của chúng ta luôn thiếu, đàn ông của Bình Giang không ít, gây dựng lại quân Phạm Gia đúng là quá thích hợp!” Đường Phi hỏi: “Vậy khi nào chúng ta bắt đầu đăng thông báo tuyển người?”
“Chờ một chút!”
“Chờ cái gì?”
“Chờ Phạm Hải Châu quay lại!”
Bình Giang là thủ phủ của Giang Nam, vẫn là địa bàn của Ngô vương.
Mỗi lần đến lúc thu thuế, Ngô vương luôn trốn tránh, kêu nghèo, nói đất Ngô là nơi nghèo nàn, người dân ít ỏi, không có khả năng nộp quá nhiều thuế.
Vì thế Ngô vương còn che dấu không báo dân số đất Ngô.
Thời gian trôi qua, Trần Cát thật sự cho rằng đất Ngô rất nghèo, nên khi thu thuế ông ta luôn mắt nhắm mắt mở với đất Ngô.