"Vẫn là hành động của nàng nhanh!"
Kim Phi nghe vậy, giơ ngón cái với Cửu công chúa.
Người còn chưa tới, mạng lưới tình báo đã tới trước rồi.
Động tác của Cửu công chúa rất nhanh, động tác của mật thám dưới trướng cô ấy cũng không chậm.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, trước tiên đã cải trang thành dân tỵ nạn về quê tìm người thân, đi theo đường ống về phía Tây.
Khi gặp những người dân tỵ nạn khác, bọn họ sẽ nói sắp về quê nên dẫn người thân tới xin ăn miếng cơm, sau đó bèn bắt đầu tìm dân tỵ nạn để trò chuyện, hỏi dân tỵ nạn từ đâu tới, và có tổng cộng bao nhiêu người.
Những thứ này đều là đề tài dân tỵ nạn thường nhắc tới lúc nói chuyện phiếm, dân tỵ nạn cũng muốn hỏi thử mật thám về tình hình ở Đông Hải, đương nhiên biết thì sẽ nói, đã nói thì nói cho hết.
Mật thám thu thập tình báo với tốc độ nhanh nhất, báo lại cho Cửu công chúa, mà Cửu công chúa thì tìm Kim Phi trước tiên.
"Tình hình thế nào?" Kim Phi hỏi.
"Không khả quan lắm, " Cửu công chúa nói: "Theo như tin tức mà mật thám mang về, số lượng dân tỵ nạn mỗi ngày đang gia tăng, mật thám cũng không thể dò xét được số lượng cụ thể, nhưng có thể xác nhận là dân tỵ nạn đã nhiều hơn nhiều so với khi trước Tiểu Bắc và Đại Cường điều tra, hơn nữa sắp đến Đông Hải rồi, chúng ta phải chuẩn bị thật kĩ để ứng phó."
"Bọn họ đã sắp đến Đông Hải rồi, biện pháp đối phó duy nhất của chúng ta chính là phát cháo trước, ổn định lại lòng dân, sau đó mới tính tiếp."
Kim Phi nói: "Ta đã bảo Lương ca triệu tập lính hậu cần nuôi quân của hai đại đội từ Giang Nam tới, còn chở thêm mấy thuyền lương thực, cộng thêm rong biển của đảo Mạo Lãng, cũng có thể tạm thời vượt qua."
Cửu công chúa thở dài, nói: "Phát cháo không phải biện pháp lâu dài!"
"Ta cũng biết phát cháo không phải biện pháp lâu dài, biện pháp tốt nhất là cho dân tỵ nạn một công việc có thể nuôi gia đình sống qua ngày, " Kim Phi xoa đầu mà nói: "Nhưng có tới mấy chục ngàn thậm chí mấy trăm ngàn dân tỵ nạn đến cùng một lúc, chúng ta đào đâu ra nhiều công việc như vậy để cho bọn họ?"
"Đây chỉ mới là bắt đầu, dân tỵ nạn tới nhiều hơn, tin tức phát cháo ở Đông Hải sẽ truyền càng xa càng rộng hơn, người tới cũng sẽ càng ngày càng nhiều." Cửu công chúa nói: "Thế nên, phát cháo là trị ngọn không trị gốc, muốn trị gốc, chúng ta nhất định phải chấm dứt ngọn nguồn."
"Làm sao chấm dứt được ngọn nguồn?" Kim Phi hỏi.
"Ta cũng không biết," Cửu công chúa lắc đầu, tâm trạng cũng trở nên buồn bực.
Thân là Hoàng đế Đại Khang, con dân lại luân lạc thành dân tỵ nạn, khiến Cửu công chúa cảm thấy thất bại vô cùng.
Sau đó hai người lại trò chuyện một lúc, Cửu công chúa để lại tin tức mà mật thám thu thập được rồi rời đi.
Kim Phi cũng nhận ra Cửu công chúa đang buồn lòng, muốn ở bên cạnh cô ấy, lại bị Cửu công chúa từ chối.
Kim Phi cũng không nghĩ nhiều, bèn đọc tin tức Cửu công chúa để lại.
Nhưng còn chưa xem xong, Quan Hạ Nhi đã vội vã chạy tới tìm Kim Phi: "Đương gia, Vũ Dương ngồi phi thuyền rời đi rồi!"
"Đi, đi đâu rồi?" Kim Phi sửng sốt.
"Ta cũng không biết, thấy cô ấy lên phi thuyền, ta bèn vội vàng tới nói cho chàng biết." Quan Hạ Nhi cuống cuồng nói: "Đương gia, chàng mau đi xem thử đi!"
Không cần cô ấy nhắc nhở, Kim Phi buông mật báo xuống rồi xông ra ngoài.
Đi ra khỏi thư phòng, đúng lúc thấy hai chiếc phi thuyền dưới sự bảo vệ của mấy chiếc khinh khí cầu, chậm rãi bay về hướng Tây.
Phải biết, bây giờ súng trường vẫn chưa được sản xuất hàng loạt, chim ưng của Đảng Hạng và Đông Man vẫn có thể đe dọa nghiêm trọng đến sự an toàn của phi thuyền.
Nếu như không phải bất đắc dĩ, Cửu công chúa và Kim Phi tuyệt đối sẽ không ngồi lên khinh khí cầu.
Lần trước ở đảo Mạo Lãng, Kim Phi đích thân ngồi khinh khí cầu, đó là bởi vì y biết, cho dù lúc đó trong đám ngư dân có gián điệp của Đảng Hạng và Đông Man, bọn họ cũng không thể mang chim ưng khổng lồ lên thuyền.
Chỉ cần chim ưng không ở trên thuyền, gián điệp cho dù trơ mắt nhìn Kim Phi ngồi khinh khí cầu cũng không có cách nào.
Nhưng tình hình bây giờ thì khác.
Hiện tại xung quanh xưởng đóng thuyền tụ tập không biết bao nhiêu dân tỵ nạn, trong những người này một trăm phần trăm có gián điệp của kẻ địch.
Một khi để bọn chúng phát hiện Cửu công chúa đã lên phi thuyền, khả năng cao sẽ xảy ra chuyện.
Trong nháy mắt, vô số ý nghĩ thoáng qua trong đầu Kim Phi.
Nhưng y không còn kịp suy nghĩ nữa, cũng không đoái hoài tới việc bảo Thiết Chùy chuẩn bị ngựa, sau khi ra khỏi thư phòng thì xông thẳng tới chuồng ngựa, nhảy lên một con ngựa chiến rồi chạy thẳng tới đội bay.
Đến đội bay, vừa hay gặp phải Lão Ưng.
Lão Ưng thấy Kim Phi, rõ ràng có sửng sốt một lúc, vừa chuẩn bị chào hỏi đã bị Kim Phi đá vào mông.
"Ngươi bị gì vậy?" Kim Phi mắng: "Ngươi điên rồi sao, lại để Vũ Dương lên phi thuyền vào lúc này?"
"Tiên sinh, ta cũng không có cách nào khác!"
Lão Ưng chỉ vào cổ nói: "Bệ hạ đã đích thân mở miệng rồi, con nhỏ điên Châu Nhi đó còn kề đao vào cổ ta, ta cũng không ngăn được mà!"
Kim Phi lười dây dưa vấn đề này với Lão Ưng, lại đạp một cú vào mông anh ta: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh chuẩn bị phi thuyền cho ông đây đi!"
"Chuẩn bị không được," Lão Ưng nói với vẻ mặt đau khổ: "Tên khốn Tần Minh kia trước khi lên phi thuyền đã lấy tất cả khóa trên giỏ treo đi rồi."
Cho dù là khinh khí cầu hay là phi thuyền, giỏ treo đều được treo lên khinh khí cầu bằng một sợi dây, mà thứ nối sợi dây và giỏ treo lại với nhau chính là những cái khóa.
Dưới tình huống như vậy, nếu như không trong nhiệm vụ, những cái khóa này sẽ được tháo ra cho vào một cái giỏ, để chuyên gia phụ trách kiểm tra và bảo dưỡng.
Lúc Tần Minh lên phi thuyền, cũng mang theo cả giỏ khóa đi rồi.
Kim Phi giơ chân lên, muốn đạp Lão Ưng thêm một đạp, nhưng thấy dáng vẻ ấm ức của tên này thì để chân xuống.
Kim Phi biết, chuyện lần này là Cửu công chúa có chuẩn bị mới đến, với phong cách làm việc của cô ấy, Lão Ưng căn bản không phản kháng được.
Nhưng tại sao Cửu công chúa phải làm như vậy chứ?
Kim Phi đột nhiên nghĩ tới vừa rồi Cửu công chúa đã nói một câu: "Chấm dứt ngọn nguồn!"
Trong nháy mắt, Kim Phi đã hiểu ra rồi.
Cửu công chúa nhất định đã nhận ra được phía sau chuyện này có người đang giở trò, thế nên muốn lấy thân làm mồi, dụ kẻ chủ mưu phe địch phía sau màn ra!
Nghĩ tới đây, Kim Phi hỏi: "Lúc Vũ Dương lên phi thuyền, có phải đã tìm người đóng giả ta không?"
"Tiên sinh nói đúng, lúc lên phi thuyền, đúng là có một người mặc quần áo của tiên sinh, đỡ bệ hạ lên phi thuyền." Lão Ưng nói: "Vừa nãy ta còn đang thắc mắc khi thấy tiên sinh đấy."
Lời Lão Ưng nói đã xác nhận suy đoán của Kim Phi.
Nhưng Kim Phi không hề vui, ngược lại càng gấp gáp hơn, nắm bả vai Lão Ưng hỏi: "Đội bay có khóa dự bị không?"
"Có," Lão Ưng gật đầu: "Nhưng khóa dự bị cũng bị tên khốn Tần Minh kia mang đi rồi!"
"Cần ngươi làm gì nữa hả?" Kim Phi giận đến mức không nhịn được, đá Lão Ưng mấy cước.
Lão Ưng cũng không né tránh, chịu đựng bị đá mấy cước.
Không có khóa, phi thuyền và khinh khí cầu không thể bay lên không, sau khi Kim Phi đạp Lão Ưng thì xoay người nhảy lên ngựa chiến, chạy thẳng tới doanh trại nhân viên hộ tống, muốn đi tìm Đại Cường để triệu tập nhân viên hộ tống đuổi theo Cửu công chúa bằng đường bộ.
Nhưng đến doanh trại nhân viên hộ tống rồi y mới biết được, Cửu công chúa lại nhanh hơn mình một bước, ba giờ trước đã điều Đại Cường và nhân viên hộ tống đi rồi.