Hơn nữa, những cô nương cận vệ này có thể gia nhập tiêu cục Trấn Viễn, còn có thể đạt được chức vị cao, Khánh Mộ Lam cũng mừng cho bọn họ.
Trong hai năm, hơn một nửa cận vệ của Khánh Mộ Lam bị Kim Phi lấy đi, hiện tại tính cả A Mai, bên cạnh cô ấy chỉ còn lại bảy người.
Sau khi tiếp nhận xưởng cá muối, để đào tạo đội tuần tra, ngoài A Mai ra Khánh Mộ Lam lại chia sáu cận vệ thành hai tổ, ca ngày ba người, ca đêm ba người, phụ trách chiêu mộ đội tuần tra, huấn luyện và chịu trách nhiệm tuần tra khu vực xưởng.
Hôm nay đội tuần tra ca đêm đi cũng A Mai, ba cận vệ cũng cùng đi.
Các đội viên đội tuần tra bình thường lúc này vẫn đang chú ý vào việc làm thế nào đều điều khiển được ngựa của mình, chỉ có một số người phát hiện ra sát thủ.
Cho dù phát hiện cũng vô ích, vũ khí của bọn họ chỉ có đao quân thông thường, ngay cả nỏ cần tay cũng không có, chứ đừng nói đến lựu đạn và súng kíp.
Ba người cận vệ được trang bị nỏ cầm tay.
Mặc dù tốc độ phản ứng của họ không nhanh như A Mai, nhưng cũng nhanh hơn nhiều so với các đội viên đội tuần tra.
Thấy A Mai đang chạy về phía sát thủ, hai người trong số ba người lập tức lao ra, quay đầu ngựa lần lượt đi theo sau.
Một người khác cưỡi ngựa chạy đến bên phải ngựa chiến của Khánh Mộ Lam để tránh sát thủ lại ám sát Khánh Mộ Lam.
Cho đến lúc này đội viên đội tuần tra cuối cùng mới phản ứng lại, lần lượt siết dây cương dừng ngựa chiến.
Cận vệ ở lại thấy có người đang nhao nhao muốn lao lên đuổi theo sát thủ, vội vàng lạnh lùng quát: "Tất cả mọi người đến đây, bảo vệ xưởng trưởng!"
Bản thân A Mai là một cao thủ, cô ấy còn có nỏ, lựu đạn và súng kíp, cộng thêm hai người cận vệ cũng mang theo nỏ và lựu đạn, đủ để đối phó với một sát thủ.
Những đội viên đội tuần tra này cưỡi ngựa còn không vững, đuổi theo chỉ gây thêm phiền toái, chỉ bằng để cho bọn họ cùng nhau tới bảo vệ Khánh Mộ Lam thì hơn.
Nếu có một mũi tên khác, bọn họ cũng có thể chặn giúp Khánh Mộ Lam được.
Thật ra cận vệ sắp xếp như vậy là hợp lý nhất lúc này, mặc dù các đội viên đội tuần tra có hơi hỗn loạn, nhưng vẫn có thể điều khiển ngựa chiến đến gần chỗ này được.
Nhưng vào lúc này, cận vệ này lại thấy Khánh Mộ Lam ngồi lại lên lưng ngựa, đuổi theo hướng của sát thủ.
"Tiểu thư, đừng đuổi theo!" Cận vệ lo lắng hét lớn lên.
Nhưng Khánh Mộ Lam căn bản không nghe lời cô ấy, vừa đá vào bụng nữa để ngựa chạy nhanh lên vừa rút súng kíp ở bên hông ra bắt đầu nạp đạn.
Mặc dù A Mai là cao thủ, nhưng cô ấy vừa mới xuống ngựa, hai chân cũng không thể chạy nhanh bằng bốn chân, lúc này đã bị hai cận vệ vượt qua.
Sau khi nghe thấy động tĩnh bên cạnh, cô ấy quay đầu lại nhìn.
Thấy Khánh Mộ Lam cưỡi ngựa đến, A Mai có hơi chết lặng.
Mặc dù Khánh Mộ Lam thích sử dụng vũ khí súng gậy, có lúc cũng khá kích động, nhưng cũng không phải là loại người lỗ mãng, trên chiến trường cũng có cái nhìn đại cục, tại sao hôm nay lại đột nhiên kích động như vậy?
"Tiểu thư, tại sao người lại đến đây?"
A Mai không kịp suy nghĩ nguyên nhân, lớn tiếng hét lên: "Người mau dừng lại đi, để bọn ta đi là được rồi."
"Ta không phải là đuổi theo sát thủ, ta chỉ là mang ngựa chiến cho cô thôi! Hai chân chạy không nhanh được, cho dù đuổi kịp hắn ta, cô cũng mệt lả rồi, làm sao đánh hắn được nữa?"
Khánh Mộ Lam nhảy từ ngựa chiến xuống, hơn nữa còn nhét cây súng kíp vào tay A Mai: "Có lẽ súng kíp của cô chưa kịp nạp đạn đúng không, cái này ta đã nạp sẵn rồi, thấy người bắn luôn là được!"
Nghe Khánh Mộ Lam nói như vậy, lúc này A Mai mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy còn tưởng rằng Khánh Mộ Lam sẽ đi tìm sát thủ liều mạng, hóa ra là đưa vũ khí và ngựa chiến đến cho mình.
"Cám ơn tiểu thư!"
A Mai cũng không khách khí, nhận lấy súng kíp quay người lên ngựa, tiếp tục đuổi theo hướng của sát thủ.
Trong hai năm, hơn một nửa cận vệ của Khánh Mộ Lam bị Kim Phi lấy đi, hiện tại tính cả A Mai, bên cạnh cô ấy chỉ còn lại bảy người.
Sau khi tiếp nhận xưởng cá muối, để đào tạo đội tuần tra, ngoài A Mai ra Khánh Mộ Lam lại chia sáu cận vệ thành hai tổ, ca ngày ba người, ca đêm ba người, phụ trách chiêu mộ đội tuần tra, huấn luyện và chịu trách nhiệm tuần tra khu vực xưởng.
Hôm nay đội tuần tra ca đêm đi cũng A Mai, ba cận vệ cũng cùng đi.
Các đội viên đội tuần tra bình thường lúc này vẫn đang chú ý vào việc làm thế nào đều điều khiển được ngựa của mình, chỉ có một số người phát hiện ra sát thủ.
Cho dù phát hiện cũng vô ích, vũ khí của bọn họ chỉ có đao quân thông thường, ngay cả nỏ cần tay cũng không có, chứ đừng nói đến lựu đạn và súng kíp.
Ba người cận vệ được trang bị nỏ cầm tay.
Mặc dù tốc độ phản ứng của họ không nhanh như A Mai, nhưng cũng nhanh hơn nhiều so với các đội viên đội tuần tra.
Thấy A Mai đang chạy về phía sát thủ, hai người trong số ba người lập tức lao ra, quay đầu ngựa lần lượt đi theo sau.
Một người khác cưỡi ngựa chạy đến bên phải ngựa chiến của Khánh Mộ Lam để tránh sát thủ lại ám sát Khánh Mộ Lam.
Cho đến lúc này đội viên đội tuần tra cuối cùng mới phản ứng lại, lần lượt siết dây cương dừng ngựa chiến.
Cận vệ ở lại thấy có người đang nhao nhao muốn lao lên đuổi theo sát thủ, vội vàng lạnh lùng quát: "Tất cả mọi người đến đây, bảo vệ xưởng trưởng!"
Bản thân A Mai là một cao thủ, cô ấy còn có nỏ, lựu đạn và súng kíp, cộng thêm hai người cận vệ cũng mang theo nỏ và lựu đạn, đủ để đối phó với một sát thủ.
Những đội viên đội tuần tra này cưỡi ngựa còn không vững, đuổi theo chỉ gây thêm phiền toái, chỉ bằng để cho bọn họ cùng nhau tới bảo vệ Khánh Mộ Lam thì hơn.
Nếu có một mũi tên khác, bọn họ cũng có thể chặn giúp Khánh Mộ Lam được.
Thật ra cận vệ sắp xếp như vậy là hợp lý nhất lúc này, mặc dù các đội viên đội tuần tra có hơi hỗn loạn, nhưng vẫn có thể điều khiển ngựa chiến đến gần chỗ này được.
Nhưng vào lúc này, cận vệ này lại thấy Khánh Mộ Lam ngồi lại lên lưng ngựa, đuổi theo hướng của sát thủ.
"Tiểu thư, đừng đuổi theo!" Cận vệ lo lắng hét lớn lên.
Nhưng Khánh Mộ Lam căn bản không nghe lời cô ấy, vừa đá vào bụng nữa để ngựa chạy nhanh lên vừa rút súng kíp ở bên hông ra bắt đầu nạp đạn.
Mặc dù A Mai là cao thủ, nhưng cô ấy vừa mới xuống ngựa, hai chân cũng không thể chạy nhanh bằng bốn chân, lúc này đã bị hai cận vệ vượt qua.
Sau khi nghe thấy động tĩnh bên cạnh, cô ấy quay đầu lại nhìn.
Thấy Khánh Mộ Lam cưỡi ngựa đến, A Mai có hơi chết lặng.
Mặc dù Khánh Mộ Lam thích sử dụng vũ khí súng gậy, có lúc cũng khá kích động, nhưng cũng không phải là loại người lỗ mãng, trên chiến trường cũng có cái nhìn đại cục, tại sao hôm nay lại đột nhiên kích động như vậy?
"Tiểu thư, tại sao người lại đến đây?"
A Mai không kịp suy nghĩ nguyên nhân, lớn tiếng hét lên: "Người mau dừng lại đi, để bọn ta đi là được rồi."
"Ta không phải là đuổi theo sát thủ, ta chỉ là mang ngựa chiến cho cô thôi! Hai chân chạy không nhanh được, cho dù đuổi kịp hắn ta, cô cũng mệt lả rồi, làm sao đánh hắn được nữa?"
Khánh Mộ Lam nhảy từ ngựa chiến xuống, hơn nữa còn nhét cây súng kíp vào tay A Mai: "Có lẽ súng kíp của cô chưa kịp nạp đạn đúng không, cái này ta đã nạp sẵn rồi, thấy người bắn luôn là được!"
Nghe Khánh Mộ Lam nói như vậy, lúc này A Mai mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy còn tưởng rằng Khánh Mộ Lam sẽ đi tìm sát thủ liều mạng, hóa ra là đưa vũ khí và ngựa chiến đến cho mình.
"Cám ơn tiểu thư!"
A Mai cũng không khách khí, nhận lấy súng kíp quay người lên ngựa, tiếp tục đuổi theo hướng của sát thủ.