Không dùng tay ra hiệu mà đã chạy là đã không dễ giải thích với thổ ty rồi, nếu còn coi như không nghe thấy lời nói của Mã Văn Húc, khi trở về bị phiên dịch nói một chút, vậy thì sẽ xong đời.
Vì thế Trần Chí Cường chỉ có thể quay người lại một cách kiên trì, nhìn về phía Mã Văn Húc: "Ngươi còn có chuyện gì ư?"
"Vừa rồi ngươi nói không sai, chuyện này rất quan trọng, ta không thể làm chủ được, cần xin chỉ thị của thiếu gia!"
Mã Văn Húc nói: "Thiếu gia của chúng ta đã lên thuyền rồi, ngươi có thể chờ một lát được không? Ta đi qua đó xin chỉ thị một chút!"
Bây giờ trong cục diện này, hậu quả của việc đầu hàng có thể tưởng tượng được, còn cần xin chỉ thị gì chứ?
Trần Chí Cường âm thầm phỉ nhổ trong lòng, nhưng thổ ty lại để ông ta đến đây để khuyên đầu hàng, cho dù Mã Văn Húc có nói thế vì lý do gì đi chăng nữa thì ông ta cũng không thể làm như không nghe thấy được.
Sau khi suy nghĩ một chút thì gật đầu và nói: "Vậy thì ngươi nhanh lên đi, đừng để thổ ty đại nhân phải đợi lâu!"
“Được,” Mã Văn Húc đồng ý một tiếng, rồi xoay người rời đi, lại bị Lão Uông kéo lại: "Lão Mã, ngươi lại nói gì với hắn thế?"
"Ta nói là muốn đi xin chỉ thị của thiếu gia một chút," Mã Văn Húc trả lời.
“Lão Mã, đầu óc của ngươi bị cửa kẹp à, còn cần phải xin chỉ thị gì nữa, đầu hàng..."
Lần trước đến nước K, Lão Uông đã từng cứu Mã Văn Húc, cho nên Mã Văn Húc vẫn luôn tôn trọng Lão Uông, nhưng lần này anh ta lại trực tiếp ngắt lời mà không để Lão Uông nói hết câu: "Lão Uông, ngươi không nhìn thấy cục diện trên biển à? Chuyện lớn như vậy mà không xin chỉ thị của thiếu gia, nếu xảy ra chuyện thì ngươi có thể chịu trách nhiệm à?"
Ngoài miệng nói những lời hung ác, nhưng ở nơi Trần Chí Cường không nhìn thấy, Mã Văn Húc lại nháy mắt với Lão Uông một cách điên cuồng.
Mặc dù Lão Uông có tính tình nóng nảy, nhưng không phải là kẻ đần độn, hơn nữa Mã Văn Húc đã nhắc nhở đến mức rõ ràng như thế, anh ta nhanh chóng phản ứng được.
Thì ra là Mã Văn Húc không phải thực sự muốn đầu hàng, mà là cục diện bây giờ rất bất lợi cho bên mình, Mã Văn Húc muốn kéo dài thời gian.
Còn vì sao muốn kéo dài thời gian, đương nhiên là chờ phi thuyền và ca-nô của bên mình đến đây rồi!
Suy nghĩ cẩn thận những thứ này, Lão Uông lập tức cúi đầu hợp tác, dáng vẻ giống như đã nói sai điều gì.
Tuy nước K không phải là một nước lớn, nhưng chốn quan trường cũng vòng vo quanh co không khác gì Đại Khang.
Trần Chí Cường cũng là một con cáo già trong quan trường, rất giỏi trong việc quan sát sắc mặt của người khác, lúc này ông ta thấy Lão Uông và Mã Văn Húc không đúng lắm, nên quay sang nhìn phiên dịch viên: “Bọn họ nói gì vậy?”
Thế là phiên dịch viên lặp lại cuộc trò chuyện giữa Lão Uông và Mã Văn Húc.
Trần Chí Cương nghe xong thì nhận ra Mã Văn Húc hình như muốn kéo dài thời gian, nhưng hắn không vạch trần ngay, mà lại đảo mắt, rồi nói với phiên dịch viên: “Các ngươi chờ ở đây một chút, ta về xin chỉ thị của ngài Thổ ty!”
Phiên dịch viên cũng không phải kẻ ngốc, nhưng vì kẻ có quyền có thể đè chết người dưới cấp, nên Trần Chí Cường mà để họ lại ở đây, họ cũng đành phải kiên nhẫn chờ.
Còn Trần Chí Cường thì chạy về phía ngọn núi đối diện.
Hắn chưa chạy được bao xa, có một binh lính cưỡi ngựa đi xuống từ sườn núi.
Mặc dù người kia chỉ là một binh lính bình thường, nhưng Trần Chí Cường có thể nhận ra qua bộ giáp Đằng của người nọ, đây là cận vệ của Thổ ty, nên nhanh chóng nhường đường cho anh ta.
Nhưng anh ta lại ghìm dây cương lại, dừng lại bên cạnh Trần Chí Cường.
“Thổ ty sai ta tới hỏi ngươi, bọn họ có chịu đầu hàng không?” Binh lính kia không xuống ngựa, mà nhìn từ trên cao xuống, hỏi.
“Về trả lời cho ngài Thổ ty, người phụ trách thương đội của Đại Khang đang ở trên thuyền, nên Nhị đương gia của bọn họ đang về xin chỉ thị.” Trần Chí Cường cúi đầu đáp.
Binh lính kia nghe thấy vậy, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Đầu hàng thì đầu hàng, không đầu hàng thì thôi, xin chỉ thị làm cái gì?
Nhưng anh ta cũng chỉ là người đưa tin, Trần Chí Cường trả lời thế nào, anh ta đưa nguyên văn câu trả lời về là được.
Vì thế anh ta lập tức quay đầu ngựa, trở về.
Tuy ngựa chiến của nước K vừa gầy vừa nhỏ, nhưng khi chạy trên đường núi lại cực kỳ nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã đưa binh linh kia quay về sườn núi đối diện.
“Trần Chí Cường nói thế nào?” Thổ ty hỏi: “Vì sao thương nhân của Đại Khang vẫn chưa buông vũ khí xuống?”