“Nếu thổ phỉ không đủ thì thêm địa chủ thế gia vào!" Kim Phi thờ ơ nói: "Lúc đang diệt thổ phỉ thì tiện tay kéo cường hào vào luôn!"
Từ Cương nghe vậy thì lập tức đứng dậy.
"Tiên sinh, ngài định bình định Trung Nguyên từ phía đông sao?"
Người chưa từng trải qua thời thế loạn lạc sẽ không thể tưởng tượng được sự đáng sợ của thời thế loạn lạc.
Trong thời thế loạn lạc, luật pháp chỉ là cái thùng rỗng kêu to và mục tiêu của mọi người chỉ là sống sót, không chỉ người dân gặp khó khăn mà những người xuất thân từ gia đình quyền quý như Từ Cương cũng không dễ chịu.
Sẵn sàng bị giết, dám kéo Hoàng đế xuống ngựa, một khi dân chúng đã bị dồn vào đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Gia tộc lớn có nuôi binh thì còn tốt hơn chút nhưng những thế gia nhỏ và địa chủ bình thường đó ngày nào cũng lo lắng hãi hùng, sợ một ngày nào đó sẽ bị dân lưu lạc hoặc thổ phỉ cướp bóc.
Từ Cương tuy không phải người Trung Nguyên, nhưng Giang Nam cũng hỗn loạn như Trung Nguyên và ông ta cũng trong mong ngày thiên hạ có thể thái bình.
Thực ra, Từ Cương thuộc loại người có tư tưởng tương đối bảo thủ, lần đầu biết một nữ giới như Cửu công chúa lên ngôi đã vô cùng tức giận, thậm chí còn công khai chỉ trích Cửu công chúa.
Sau đó, Cửu công chúa viết thư mời ông ta vào triều làm quan, Từ Cương nghĩ mãi cuối cùng cũng đến.
Không phải ông ta muốn làm quan mà là hy vọng có thể làm được phần việc của mình để khiến thiên hạ có thể thái bình lại.
Nên khi nghe tin Kim Phi muốn Khánh Mộ Lam đánh cường hào chia ruộng đất trong quá trình diệt thổ phỉ, Từ Cương vô thức nghĩ rằng Kim Phi muốn bình định Trung Nguyên từ phía đông.
Thực ra, không chỉ riêng Từ Cương nghĩ như vậy, khi Kim Phi thành lập bến tàu ở Đông Hải và nắm quyền chỉ huy thủy quân Đông Hải, thì hầu hết thế gia hào tộc nghe được đều nghĩ như vậy.
Bằng không, Đông Hải và Xuyên Thục cách nhau ngàn dặm, thì sao Kim Phi lại phải tốn nhiều nhân lực vật lực như vậy để phát triển một vùng đất lệ thuộc?
Nên lúc đó các thế gia hào tộc xung quanh Đông Hải đều rất sợ hãi, thậm chí nhiều người trong số họ còn chuyển cả nhà đi.
Tuy nhiên, sau đó Kim Phi chỉ chiếm giữ huyện phủ nơi có trấn Ngư Khê, một số trấn và hai huyện phủ xung quanh đó, sau đó đã ngừng mở rộng.
Chuyện này khiến nhiều hào tộc không biết Kim Phi đang tính toán chuyện gì.
Mãi cho đến khi Kim Phi thành lập đội cắt và vớt rong biển thì những thế gia hào tộc đó mới nhận ra, đó là do Kim Phi để mắt đến tài nguyên trên biển.
Chuyện này khiến thế gia hào tộc xung quanh đó đều thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng Kim Phi lại bảo Khánh Mộ Lam diệt thổ phỉ thêm lần nữa.
Theo quan điểm của Từ Cương, đây là tín hiệu cho thấy Kim Phi sẽ ra tay với Trung Nguyên.
Nhưng Kim Phi lại lắc đầu: “Đám người Mộ Lam chỉ có mấy trăm người, làm sao có thể bình định Trung Nguyên được? Để bọn họ diệt thổ phỉ là huấn luyện binh lính, đánh cường hào chia ruộng đất là để tự nuôi lấy mình."
Diệt thổ phỉ là cách huấn luyện binh tốt nhất, chuyện này tiêu cục Trấn Viễn đã nghiệm chứng rồi.
Vả lại thổ phỉ cũng giống như chuột đồng, hầu như mỗi lần diệt một ổ thổ phỉ là có thể thu được một mẻ thóc.
Những địa chủ và thế gia đó cũng vậy, thiên hạ mới hỗn loạn không bao lâu là nhiều địa chủ và thế gia đã có lương thực dự trữ trong kho lúa, chỉ là họ không lấy ra để giúp đỡ cho người nghèo.
Việc Khánh Mộ Lam phải làm là mở một kho dự trữ lương thực, song cũng có thể dùng số lương thực đó để nuôi sống cả đội ngũ.
Chuyện này tiêu cục Trấn Viễn cũng đã nghiệm chứng rồi.
Sau chiến dịch ở dốc Đại Mãng, Trương Lương đã dẫn một số lượng lớn dân lưu lạc từ Tây Xuyên trở về làng Tây Hà, hầu như tất cả những người dân lưu lạc đều trắng tay khi họ lên đường, họ đã men theo đường diệt thổ phỉ đến đây. Không những không tìm được lương thực mà Kim Phi muốn, mà khi trở về làng Tây Hà còn mang theo mấy xe chở tiền vàng, bạc và hàng trăm xe lương thực.
Mặc dù Từ Cương có chút thất vọng với câu trả lời của Kim Phi, nhưng ông ta cũng biết rằng chỉ dựa vào mấy trăm đội an ninh của Khánh Mộ Lam để bình định Trung Nguyên là chuyện mơ tưởng.
Vì vậy ông ta lại đưa chủ đề quay lại trước đó: "Tiên sinh, vậy ta sẽ cho đội hậu cần chuẩn bị vật tư theo danh sách Khánh trưởng xưởng cung cấp và gửi đến hồ Dã Áp."