Kim Phi không hi vọng ngày nào đó cũng nhìn thấy số liệu như vậy.
Đặc biệt là trong tình huống y rõ ràng có thể thay đổi tình hình.
Nếu không ở thời đại này thì không nói làm gì, nhưng nếu đã đến thời đại này, hơn nữa còn có đủ quyền lực và tầm ảnh hưởng thì Kim Phi sẽ dùng hết lực lượng của mình để giúp càng nhiều người dân có thể sống.
Đây cũng là nguyên nhân Cửu công chúa và rất nhiều đại thần cảm thấy Kim Phi hành động bốc đồng, suy nghĩ thiếu kiểm soát.
Trong tình huống bình thường, việc xây một thành trì lớn như vậy, phải trải qua rất nhiều lớp luận chứng, khảo sát và phê duyệt, việc lập kế hoạch trong vòng từ tám năm đến mười năm mới được thi công là chuyện bình thường.
Nhưng khi Kim Phi có ý tưởng này, đã viết phương án cho Cửu công chúa ngay trong đêm, ngày hôm sau đã gửi đến làng Tây Hà, sau đó yêu cầu Cửu công chúa chuẩn bị thợ và vật liệu, nhanh chóng thi công.
Cho dù Kim Phi bản thân Kim Phi khi bước vào vị trí của Cửu công chúa và Thiết Thế Hâm cũng sẽ cảm thấy quá bốc đồng.
Nhưng nhìn thấy người dân tỵ nạn có thể chết đói bất cứ lúc nào, Kim Phi không gấp cũng không được.
Y thật sự lo đợi đến khi y chuẩn bị xong thì những người dân tỵ nạn đó đã chết đói hết rồi.
Nhưng cũng vì Kim Phi nghĩ ra ý tưởng gì bèn thực hiện ý tưởng đó mới có cục diện như hiện nay.
Lấy công cuộc ra công cứu giúp do Kim Phi chỉ đạo làm ví dụ, theo quy trình trước đây của luật pháp Đại Khang, chỉ riêng việc bàn bạc các phương pháp cứu trợ, các bên tranh cãi và phân tích lợi hại thiệt hơn cũng phải cả năm trời mới có thể đưa ra kết luận.
Nếu một bên không hài lòng thì việc cứu trợ không thể được thực hiện.
Ngay cả khi lợi ích của tất cả các bên đã được đàm phán và thống nhất xong thì việc phân bổ kinh phí, chuẩn bị lương thực và phương tiện vận chuyển cũng sẽ không thể thực hiện được trong thời gian một hoặc hai năm.
Vào thời điểm những việc đó được thực hiện, có lẽ bách tính đã chết đói cả rồi.
Đến khi tiền cứu trợ và lương thực đến nơi, cuối cùng sẽ rơi vào tay những kẻ có quyền lực.
Tuy nhiên, dưới sự lãnh đạo của Kim Phi, chỉ mất chưa đầy một tháng để hoàn tất mọi thủ tục và phân phát lương thực cho những người dân cần nhất trước khi mùa đông đến.
Tất nhiên, điều này có thể thực hiện được là nhờ có Cửu công chúa.
Trước hết, Cửu công chúa có thể trấn áp những kẻ có quyền lực ở Xuyên Thục.
Thứ hai, để kiếm thêm tiền, những kẻ có tiền đó đã mua trước một lượng lớn ngũ cốc từ nhiều nơi khác và vận chuyển đến nhiều địa điểm khác nhau tại Xuyên Thục.
Cho nên sau khi Cửu công chúa trấn áp những kẻ đó, không cần phải mua hay vận chuyển lương thực từ nơi khác tới nữa, điều này tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Nhưng dù vậy, nếu không có sự đề xuất và thúc đẩy của Kim Phi, việc thực hiện công cuộc cứu trợ sẽ không thể suôn sẻ và nhanh chóng như vậy.
Bao gồm việc xây dựng đập Đô Giang sau này và việc xây dựng nhà xưởng ở các nơi khác nhau, Kim Phi về cơ bản đều đã đặt nền móng trước và thúc giục cấp dưới có liên quan tiếp tục thực hiện.
Cộng với sự giúp đỡ của Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu, trong vòng chưa đầy hai năm đã đưa Xuyên Thục vốn nghèo nàn lạc hậu, người dân chết đói hàng ngày phát triển đến mức độ như hiện tại.
"Tiên sinh, ta biết ngài thương hại những người tị nạn này, ta cũng rất đồng cảm với họ. Nhưng thưa tiên sinh, ngài không thể cứu được nhiều người như vậy. Ngài nên tập trung nguồn lực vào việc phát triển Xuyên Thục..."
"Ta biết rồi, biết rồi mà!"
Kim Phi lại ngắt lời Từ Cương: "Mặc dù hiện tại người dân Xuyên Thục vẫn đang sống trong cảnh khó khăn, nhưng về cơ bản họ sẽ không chết đói. Họ có thể tìm nơi trú ẩn khỏi gió và mưa vào mùa đông, nhưng những người tị nạn này thì sao?"
Kim Phi chỉ ra bên ngoài và nói: "Bọn họ đã rời bỏ nhà cửa, không có thức ăn và không có nơi trú ẩn. Ông nghĩ họ sẽ sống sót trong mùa đông này như thế nào?"
"Trong thời buổi hỗn loạn, thương vong là điều không thể tránh khỏi..."
"Ông nói nghe nhẹ nhàng quá. Ông đã bao giờ nhìn thấy những người dân tị nạn trông như thế nào chưa? Ông đã bao giờ thấy người ta đổi con cái của mình lấy thức ăn chưa?"
Nghe vậy, Từ Cương thở dài: "Tiên sinh, ta là người Giang Nam. Ta đều nhìn thấy cả rồi ..."