Lúc này không có bất kỳ ai ngăn cản bọn họ.
Mima ngay lập tức nhìn thấy những chiếc thuyền đủ kích cỡ trên sông, đúng như Hari đã nói, có tới hàng chục chiếc thuyền chiến.
Nhưng Hari từng nói con thuyền nào cũng đầy rẫy những binh lính mặc y phục màu đen, còn Mima chỉ thấy con thuyền nào cũng trống rỗng, không có ai trong đó.
“Đại... Đại nhân... mau... mau nhìn xem”.
Người phụ tá vỗ nhẹ vào cánh tay Mima, giọng run run.
“Nhìn cái gì?” Mima quay đầu lại một cách thiếu kiên nhẫn.
Giây tiếp theo, Mima cảm thấy nhịp tim mình như ngừng đập.
Đồng tử cũng co rút lại như kim tiêm!
Phía bắc con sông có một làn sóng cao như một bức tường lao về phía hắn!
Mima cuối cùng cũng hiểu được âm thanh ầm ĩ mà hắn nghe thấy trước đó đến từ đâu!
"Mọi người, lập tức tìm nơi cao ráo!"
Mima cảm thấy da đầu sắp nổ tung, hắn gầm lên, quay người chạy về phía Thỏ Nhi Cốc.
Các bộ binh Thổ Phiên khác cũng nhanh chóng chạy theo.
Nhưng họ mới chạy được nửa đường thì cơn lũ khủng khiếp ập đến.
Trước sức mạnh của thiên nhiên, con người và loài kiến gần như không có sự khác biệt.
Ba nghìn binh sĩ Thổ Phiên bị lũ cuốn trôi mà không có cơ hội vùng vẫy.
Trên sông, thuyền đủ kích cỡ cũng bị nước lũ cuốn lên lật xuống, nếu Kim Phi không cảnh báo trước cho các thợ thuyền để cố định thuyền thì có lẽ đã sớm bị cuốn đi đâu cũng không biết.
Dù vậy, hai chiếc thuyền nhỏ vẫn bị sóng đánh lật úp.
Trên đỉnh núi, Trương Lương nhìn xuống, run rẩy vì phấn khích.
Kim Phi từ lâu đã nói với hắn rằng chiến đấu là việc lớn liên quan đến sống chết, phải lợi dụng mọi thứ có thể lợi dụng được, cố gắng hết sức để tiêu diệt sức mạnh của kẻ thù.
Hắn cũng từng nghe Mãn Thương nói rằng lúc Kim Phi đánh trận ở phương bắc, đã dùng nước chặn người Đảng Hạng, sau đó mới giành được thắng lợi.
Nhưng nghe nói dù sao cũng chỉ là nghe nói, đã ai từng tận mắt chứng kiến đòn tấn công chấn động của cơn lũ lao nhanh cuồn cuộn, cuốn đi hết tất cả mọi thứ đâu cơ chứ?
Biểu hiện của Trương Lượng vẫn tốt, Khánh Mộ Lam nhảy cẫng lên vì phấn khích.
Trong mắt Cửu công chúa cũng đầy kinh ngạc, môi bị cắn đến trắng bệch.
Trước đây cô ấy từng nghe nói Kim Phi là một võ tướng giỏi, nhưng cũng Kim Phi chỉ mới đánh một trận lớn. Cửu công chúa vẫn không tin lắm.
Cô ấy luôn cảm thấy khả năng chỉ huy của Kim Phi có thể sánh ngang với Khánh Hoài.
Nhưng lần này, cô ấy cùng Kim Phi lập ra toàn bộ quá trình tác chiến, hôm nay lại tận mắt chứng kiến Kim Phi chỉ huy trận chiến, Cửu Công chúa mới nhận ra Kim Phi giỏi hơn Khánh Hoài rất nhiều.
Khánh Hoài giỏi trong trận chiến ở rừng rậm. Anh ta từng dẫn dắt quân Đảng Hạng đi vòng quanh núi như dắt chó đi dạo và thành công hạ gục chúng.
Đến giờ, câu chuyện này này luôn là huyền thoại trong quân đội.
Thật ra, Cửu Công chúa biết rằng Khánh Hoài đã chiến đấu rất vất vả trong trận chiến đó, quân Thiết Lâm cũng chịu nhiều thương vong.
Tình hình ở Tây Xuyên bây giờ còn nguy hiểm hơn so với Khánh Hoài lúc đó.
Nếu để Khánh Hoài dẫn quân Thiết Lâm đánh trận ngày hôm nay, dù có thắng thì chắc chắn đó cũng là một thắng lợi vô cùng gian nan.
Nhưng Kim Phi chỉ chiếm cây cầu để thu hút người Thổ Phiên, sau đó lại bảo thượng nguồn đào bờ sông, ba nghìn lính bộ binh Thổ Phiên tinh nhuệ đã bị tiêu diệt trong khi quân ta trò chuyện cười đùa mà không tốn một mạng.
So với Khánh Hoài, y không hề yếu hơn.
Địa vị của Kim Phi trong mắt Cửu công chúa càng tăng thêm một bậc.
Khi quay lại nhìn Kim Phi, trong mắt Cửu công chúa hiện lên vẻ kiên định.
Một người như Kim Phi nếu trở thành kẻ thù thì quá đáng sợ.
Vì vậy, dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Kim Phi.
Mặc kệ phải trả bất cứ giá nào!
"Chắc bây giờ toàn bộ người Thổ Phiên đã chết hết rồi nhỉ?"
Khánh Mộ Lam nhìn Thỏ Nhi Cốc bị lũ lớn nhấn chìm, hào hứng hỏi.
"Cho dù có một vài người may mắn, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình hình chung”.