Biết Kim Phi tới Đông Hải nhất định sẽ thường xuyên tới bến tàu, vì vậy Đại Cường sắp xếp căn nhà này cho Kim Phi, cách bến tàu của xưởng đóng thuyền không quá xa, bình thường đi bộ cũng chỉ khoảng mười phút là tới, cưỡi ngựa lại càng nhanh hơn.
Nhưng đoạn đường này hôm nay Kim Phi cưỡi ngựa hơn nửa giờ mới đến nơi.
Cũng hết cách, hiện giờ công nhân tụ tập ở trấn Ngư Khê quá nhiều, cho dù có rất nhiều người làm ca đêm, nhưng công nhân vẫn đứng đầy hai bên đường, từ tiểu viện đến bến tàu xưởng đóng thuyền.
Hơn nữa sau khi họ nhìn thấy Kim Phi thì có phần kích động, tình hình có phần mất kiểm soát.
Mặc dù không đến nỗi tắc đường, nhưng Kim Phi cũng không thể phóng ngựa phi nhanh, chỉ có thể chậm rãi đi qua.
Đợi khi Kim Phi tới bến tàu, mặt trời đã hơi chói mắt.
Bến tàu là khu vực khép kín, sau khi đi vào bến tàu, Kim Phi mới xoa vai trái, thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì vừa rồi Nhuận Nương ngượng ngùng, nên sau khi mặc xong áo giáp cũng không kiểm tra lại, khiến nút thắt trên vai trái Kim Phi trượt xuống bả vai.
Khi Kim Phi phát hiện ra thì đã đi ra khỏi nhà, cũng không tiện điều chỉnh lại, chỉ đành cố gắng chịu đựng.
Trên đường tới đây, vai trái của Kim Phi dường như sắp bị cọ rách.
Đang chuẩn bị xuống ngựa tìm một chỗ để cởi áo giáp xuống thì nhìn thấy Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn dẫn theo các quan chức cấp cao của xưởng đóng thuyền và thủy quân đi tới.
Công chúa Lộ Khiết cũng đến, thấy Kim Phi nhìn sang, bèn hành lễ với Kim Phi từ xa.
Nếu như chỉ có Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn thì Kim Phi đã đi thay quần áo trước rồi, nhưng bọn họ còn dẫn theo nhiều thuộc hạ tới như vậy, nếu y cứ như vậy mà đi thì sẽ khiến cho hai người họ khó xử.
Kim Phi chỉ đành nhảy xuống ngựa, chào hỏi một hàng người Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn.
Công chúa Lộ Khiết đứng ở đằng xa không tiến lên, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Kim Phi.
Người thảo nguyên dũng mãnh, các cô nương cũng rất sùng bái cường giả.
Mặc dù bộ áo giáp này của Kim Phi nặng, nhưng vẻ ngoài thoạt nhìn lại vô cùng ngang ngược, thậm chí còn có phần khoa trương.
Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, bộ áo giáp này trên người Kim Phi cũng tôn lên khí phách hào hùng của y rất nhiều, cộng thêm tướng mạo và dáng người đẹp đẽ của Kim Phi khiến người ta có cảm giác về một vị tướng nho nhã.
Vừa có khí khái hào hùng của tướng quân, vừa có dáng vẻ anh tuấn của thư sinh trẻ tuổi.
Công chúa Lộ Khiết đã từng gặp qua rất nhiều người dũng mãnh, trong đó không thiếu lang nhân có thể dùng tay không bắt sói, nhưng lại chưa từng gặp qua tướng quân nào giống Kim Phi, trong lúc nhất thời không dời được ánh mắt.
Những việc cần bàn giao cho Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn thì đều đã bàn giao từ hôm qua rồi, sau khi Kim Phi chào hỏi với đám người mà bọn họ dẫn đến, y gật đầu với công chúa Lộ Khiết, rồi dẫn theo đám người Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương lên thuyền.
Công chúa Lộ Khiết đợi đến khi Kim Phi lên boong thuyền, lúc này mới dẫn theo người của mình lên thuyền.
Kim Bằng đã dẫn thủy thủ đợi ở trên boong thuyền, sau khi nhìn thấy Kim Phi, anh ta chào Kim Phi theo nghi thức của quân đội: “Tiên sinh, số hiệu Thái Bình đã chuẩn bị xong, mời tiên sinh kiểm tra!”
“Đợi lát nữa rồi kiểm tra.” Kim Phi phất tay: “Để mọi người khởi động thuyền trước đi.”
Lâu như vậy không về, Kim Phi vẫn có phần lo lắng, xuất phát sớm hơn một chút thì có thể quay về Xuyên Thục sớm hơn một chút.
“Rõ!” Kim Bằng kính lễ, sau đó kêu lên với các thủy thủ: “Chuẩn bị khởi hành!”
“Rõ!” Các thủy thủ đồng thanh hô, xếp hàng đi vào bên trong khoang thuyền, sau đó chạy về các vị trí công việc của mình.
Trước khi Kim Phi đến, máy hơi nước đều ở trạng thái nửa khởi động, các thủy thủ chỉ cần đi xuống thêm lửa để đun sôi nước nóng ở trong nồi hơi là số hiệu Thái Bình có thể khởi động.
Đến khi tất cả thủy thủ đều rời đi, Kim Phi hỏi Kim Bằng: “Khoang thuyền của ta ở đâu? Chuyển đồ đạt vào đó trước đi.”
“Mời tiên sinh đi theo ta.”
Kim Bằng thấy cận vệ của Quan Hạ Nhi xách theo túi lớn túi nhỏ, bèn nhanh chóng dẫn đường ở phía trước.
Các khoang thuyền bên trong số hiệu Thái Bình khác với Trấn Viễn số hai số ba và thuyền lầu.
Trấn Viễn số hai số ba và thuyền lầu chủ yếu vận chuyển hàng hóa, vì vậy khoang thuyền bên trong rất lớn, như vậy sẽ thuận tiện để bốc dỡ hàng hóa.
Mà số hiệu Thái Bình chủ yếu đi đường dài, nhân viên trên thuyền phải sống lâu dài ở trên thuyền, vì vậy cần phải suy nghĩ về vấn đề thoải mái của nhân viên trên thuyền.
Cho nên khi Kim Phi thiết kế số hiệu Thái Bình đã thiết kế rất nhiều khoang thuyền nhỏ để nhân viên trên thuyền thuận tiện sinh hoạt.
Chỉ là bây giờ xưởng thủy tinh vẫn chưa làm ra được thủy tinh chống cháy nổ, khoang thuyền ở dưới boong thuyền không thiết kế cửa kính thủy tinh, mà là những tấm thép nặng nề.
Bình thường khi thuyền khởi hành, tấm thép được mở ra khi đó nó chính là cửa sổ, khi gặp phải trời mưa gió, đóng tấm thép lại, thì nó sẽ là một cánh cửa sắt tạm thời đóng kín.
Sau khi đóng tấm thép lại, mặc dù là ban ngày nhưng bên trong khoang thuyền cũng phải châm đuốc để chiếu sáng, không khí cũng sẽ không được tốt lắm. Nhưng trước khi chế tạo ra thủy tinh chống cháy nổ, đây đã là cực hạn mà Kim Phi có thể làm được rồi.
Lỡ như thực sự gặp phải sóng to gió lớn, việc đóng cửa sắt của khoang thuyền và cửa sổ thép lại có thể tạm thời chống được sóng gió, có lẽ còn có thể giữ được mạng trong tình huống khẩn cấp.
So với bảo vệ tính mạng thì sự thoải mái phải lùi lại một chút.
Ngoại trừ khoang thuyền ở dưới boong thuyền thì trên boong thuyền cũng có vài khoang thuyền.
Những khoang thuyền này là chuẩn bị cho thủy thủ trực ban, cũng như cửa sổ thép, nhưng dù sao cũng là ở trên boong thuyền, không khí và ánh sáng cũng có phần tốt hơn khoang thuyền ở bên dưới, thế là Kim Bằng đã dọn dẹp mấy khoang thuyền này để cho một hàng người Kim Phi dọn vào.
Nếu như vậy, mấy người Quan Hạ Nhi muốn ở trên boong thuyền ngắm phong cảnh cũng sẽ thuận tiện hơn so với ở bên dưới.
Kim Phi cũng không phản đối, tùy tiện chọn một khoang thuyền rồi kéo Quan Hạ Nhi vào bên trong.
Lúc này Kim Bằng vẫn đi theo họ, khuôn mặt Quan Hạ Nhi đỏ bừng, khiển trách đánh lên vai y.
Cái đánh này tình cờ đánh vào nút thắt của sợi dây, khiến Kim Phi đau đến mức khóe miệng co giật.
Lúc này Quan Hạ Nhi nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng giúp Kim Phi cởi áo giáp trên người xuống.
Sau đó cô nhìn thấy vai trái của Kim Phi bị cọ sát đến mức đỏ lên một mảng lớn.
“Đương gia, chỗ này có nút thắt, sao chàng không nói sớm?”
Quan Hạ Nhi tự trách suýt chút nữa thì bật khóc.
Bởi vì nút thắt này là do cô thắt, sau đó quên không kiểm tra lại.
“Ai dà, chỉ đỏ lên một chút thôi, ngay cả da cũng không bị rách!”
Dù sao cũng là người từng xông pha chiến trường, một chút đau đớn này vẫn có thể nhịn được.
Kim Phi xoa tóc Quan Hạ Nhi, dùng giọng điệu dửng dưng nói: “Nhanh giúp ta thay đồ đi, nếu không Đại Bằng đại ca sẽ tưởng chúng ta làm gì ở trong này đó.”
Quả nhiên, Quan Hạ Nhi nghe y nói như vậy, lực chú ý lập tức dời đi, nhanh chóng giúp y thay đồ.
Đợi sau khi thay đồ xong, lúc này Kim Phi mới đi ra khỏi khoang thuyền.
Kim Bằng và đội cận vệ đứng cách cửa không xa, thấy họ đi xa, Kim Bằng còn may, sắc mặt nghiêm túc, mắt nhìn thẳng.
Nhưng Thiết Chùy thấy xung quanh không có người nào khác, lập tức bộc lộ bản tính, cười thô tục với Kim Phi.
Kim Phi không muốn Quan Hạ Nhi bị người ta nói ra nói vào, cũng không muốn để lại danh tiếng ban ngày gì gì đó, bèn mở miệng giải thích: “Áo giáp vừa nãy hơi mòn, ta vào trong thay đồ một chút.”
“Không sao, bọn ta đều hiểu!”
Khuôn mặt Thiết Chùy vẫn thô bỉ như cũ.
“Ngươi hiểu cái quỷ!”
Kim Phi tức giận đạp Thiết Chùy một cước.
Biết Thiết Chùy là kẻ không biết xấu hổ, càng dây dưa với anh ta thì anh ta càng lấn tới, Kim Phi không thèm để ý đến anh ta nữa, nhấc chân đi về phía lan can ở mép boong thuyền.