Khi bức tường đá bắt đầu tiến vào phạm vi tấn công của máy bắn đá, hiệu quả của gói thuốc nổ vẫn rất tốt, nếu nó nổ tung ở chân tường, nó có thể đánh sập phần trước của bức tường đá.
Nhưng khi số lượng vụ oanh tạc gia tăng, tác dụng của các gói thuốc nổ ngày càng yếu đi.
Suy cho cùng, sức mạnh của gói thuốc nổ không phải là vô hạn, sau khi nổ, cục đá sẽ chỉ bị thổi bay đi chừng đó mà thôi.
Sau nhiều vụ nổ, một miệng hố nổ hình tròn xuất hiện ở phần phía trước của bức tường đá, xung quanh là những tảng đá lớn nhỏ bị thổi bay.
Lý Lăng Duệ hiển nhiên đã đoán trước được kết quả này nên cho người lùi xa hơn mười mét khỏi phạm vi nổ của gói thuốc nổ, sau đó tiếp tục nâng cao bức tường đá, yêu cầu mọi người đứng trên bức tường đá cao và lăn đá vào trong hầm bị nổ.
Cứ như vậy mà giúp binh lính Đảng Hạng tránh bị tường đá sụp xuống cuốn ngã mất.
Hơn nữa trước đây binh lính Đảng Hạng khuân vác phần lớn là những tảng đá nhỏ nặng hàng chục ký, như vậy mỗi người mỗi lần đều ít nhất có thể vác một tảng, lên xuống tường đá rất thuận tiện.
Nhưng khi Lý Lăng Duệ phát hiện những tảng đá nhỏ như vậy không thể chặn được gói thuốc nổ, hắn đã hạ lệnh cho mấy người thậm chí mười mấy người nâng một tảng đá lên núi, trọng lượng mỗi tảng đá đều từ mấy trăm cân trở lên.
Binh lính Đảng Hạng trên dưới tường đá đều dựa vào những con đường dốc được xây dựng tạm thời để lên xuống bức tường đá, trước đây mỗi người vác một tảng đá, đi thành một hàng là được, bây giờ cần nhiều người để khiêng một tảng đá, những con đường dốc trở nên hơi hẹp.
Vì thế, Lý Lăng Duệ còn ra lệnh cho người mở rộng đường dốc.
Mặc dù việc này tốn rất nhiều thời gian nhưng hiệu quả lại rất rõ ràng.
Những tảng đá ngày càng to và nặng hơn, chất nổ chỉ có thể khiến chúng lật ra chứ không có cách nào thổi bay chúng.
Khi ngày càng có nhiều đá lấp đầy hố nổ, các gói thuốc nổ không thể phát nổ được nữa.
Cho dù có vài khối đá lớn bị nổ vỡ vụn và nổ bay, thì cũng sẽ bị chặn lại bởi ngọn đồi hình khuyên tròn đã bị nổ tung từ xa trước đó rồi lăn trở lại miệng hố nổ.
Lý Lăng Duệ sử dụng phương pháp này để đẩy bức tường đá về phía trước hàng chục mét.
Kim Phi mặc dù rất nóng lòng, nhưng trong lúc này y cũng không nghĩ ra biện pháp tốt nào để ứng phó, chỉ có thể trơ mắt nhìn bức tường đá càng ngày càng gần vị trí của mình.
Khoảnh khắc hai bên chạm mặt, trận chiến quyết định nổ ra!
Trong bữa tối hôm đó, ngay cả Thiết Chùy cũng bắt đầu lo lắng.
“Tiên sinh, không thì ta mang người lẻn sang, cho nổ bọn chúng?”
Thiết Chùy trông thì tùy tiện, còn thường xuyên nói chuyện đùa bậy bạ với Kim Phi, nhưng trên thực tế, anh ta là một người cực kỳ có chừng mực.
Với địa vị hiện tại của Kim Phi, người muốn tìm y nhờ vả thật sự quá nhiều, Thiết Chùy làm đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, thời gian làm bạn với Kim Phi còn lâu hơn cả Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa, anh ta được xem là người Kim Phi gần gũi cũng như tin tưởng nhất.
Có một số người cần làm việc mà không tìm được Kim Phi thì sẽ đi tìm Thiết Chùy.
Tuy nhiên, kể từ khi trở thành đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi, Thiết Chùy hoàn toàn tập trung vào công tác bảo vệ, cố tình tránh xa các công việc khác của Kim Phi, cũng chưa bao giờ chấp nhận lời nhờ vả nào của bất cứ ai mà nói bóng gió bên tai Kim Phi.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao Kim Phi coi trọng Thiết Chùy.
Nhưng bây giờ ngay cả Thiết Chùy cũng bắt đầu lo lắng, chủ động đưa ra đề nghị lẻn vào trận địa của kẻ địch để cho nổ tung.
Kim Phi nghe vậy, không khỏi có chút suy nghĩ.
Hồi trước tu sửa đập Đô Giang cần phải tạo một cái hố trên núi Ngọc Lũy.
Công việc này do Thiết Chùy chỉ đạo, hoàn thành cực kỳ xuất sắc, Thiết Chùy cũng có rất nhiều kinh nghiệm về nổ mìn.
Bức tường đá của người Đảng Hạng thậm chí còn không có chất kết dính, nó chỉ là những viên đá xếp chồng lên nhau, đối với Thiết Chùy mà nói, có thể thổi bay nó mà không cần tốn nhiều công sức..
Nhưng xét thủ đoạn của Lý Lăng Duệ mấy ngày này, hắn chắc chắn là một tướng quân đủ tiêu chuẩn.
Đến cả Thiết Chùy cũng biết tầm quan trọng của bức tường đá, Lý Lăng Duệ không thể không phái người canh giữ nó, Thiết Chùy gần như không có khả năng lẻn vào bên trong.
“Thiết Chùy, ngươi muốn cướp công lao của tiểu đoàn trinh sát chúng ta sao? Vậy ngươi cũng phải tự xem lại mình chứ?”
Hầu Tử cười nhạo nói: “Với kỹ năng ẩn nấp của ngươi, thậm chí còn chẳng đạt tiêu chuẩn tiểu đoàn trinh sát ấy chứ, còn không biết xấu hổ đòi lẻn qua làm nổ tung công sự của người ta. Muốn đi nổ thì cũng là nhiệm vụ của tiểu đoàn trinh sát bọn ta, không tới phiên ngươi làm!”
Lúc trước tiểu đoàn trinh sát được thành lập, Thiết Chùy rảnh rỗi không có việc gì cũng đi tham gia hai buổi thi tuyển chọn, kết quả hai lần đều bị gạch tên, đều là vì thành tích ẩn núp không đủ tiêu chuẩn.
“Nhưng tiểu đoàn trinh sát các ngươi biết cho nổ như thế nào không?”
Thiết Chùy đánh trả nói: “Các ngươi biết biết chôn túi thuốc nổ ở đâu để đạt được sức công phá tối đa không?”
“Khinh thường ai đấy hả, đánh nổ cũng là bài thi tốt nghiệp của tiểu đoàn trinh sát chúng ta đấy nhé?”
“Cái quyển sách đào tạo đó cũng là do ta với tiên sinh cùng soạn đấy!” Thiết Chùy nói tới đây, mặt mày hớn hở mà chỉ vào Kim Phi: “Không tin ngươi hỏi tiên sinh xem.”
Thực hành mang lại kiến thức chân chính, Thiết Chùy là người có kinh nghiệm đánh nổ nhất trong đội nhân viên hộ tống, hồi trước biên soạn giáo trình đánh nổ cho tiểu đoàn trinh sát, Kim Phi đúng là đã tìm Thiết Chùy cố vấn rất nhiều vấn đề.
Cuốn sách đúng là có hơn phân nửa là do Thiết Chùy tổng kết.
“Thằng nhóc nhà ngươi chưa chạm tới chân tường mà đã bị phát hiện thì giỏi kích nổ có tác dụng gì?” Hầu Tử tiếp tục đả kích Thiết Chùy.
“Thế ta không đi, ngươi biết vị trí đặt thuốc nổ tốt nhất là ở đâu không?” Thiết Chùy vẫn không phục.
“Công sự của chúng ta cách tường thành bao xa? Chẳng cần dùng kính viễn vọng, nhìn bằng mắt là cũng có thể thấy rõ ràng rồi, ngươi cứ chỉ thẳng cho ta là xong chứ gì?”
Hầu Tử lườm Thiết Chùy một cái, sau đó nhìn về phía Kim Phi: “Tiên sinh, tiểu đoàn trinh sát xin lệnh cho nổ tung bức tường đá, xin tiên sinh chỉ thị!”
“Tiên sinh, ta cảm thấy chúng ta có thể thử xem sao.” Trương Lương cũng nói.
Khi Kim Phi còn chưa đưa ra quyết định, Trương Lương rất ít khi bày tỏ quan điểm của mình
Đây là vì tôn trọng Kim Phi, cũng là vì anh ta lo lắng sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của Kim Phi.
Nhưng lần này anh ta đã chủ động đồng ý với đề xuất của Hầu Tử trước mặt mọi người, chứng tỏ anh ta thật sự đồng tình.
Những ngày gần đây, đám người Kim Phi đã nhiều lần thảo luận về cách chống lại bức tường đá của kẻ địch, nhưng vẫn chưa tìm ra được giải pháp tốt nào.
Đề xuất của Thiết Chùy được coi là phù hợp nhất trong số tất cả các phương pháp được đề xuất cho đến nay và cũng là phương pháp ít tổn thất nhất.
Dù thất bại, nhiều nhất cũng chỉ mất vài cận vệ, nhưng một khi thành công, có thể phá hủy bức tường đá của kẻ thù.
Mặc dù điều này rất không công bằng đối với trinh sát phụ trách xâm nhập, hơn nữa chiến đấu không phải là chuyện lời lỗ, nhưng trong chiến tranh không thể tránh khỏi hy sinh, Kim Phi nhất định phải đưa ra lựa chọn.
Hoặc là đồng ý bây giờ để vài trinh sát đi mạo hiểm, hoặc đợi đến khi tường đá và ngọn đồi hợp nhất, sẽ có thêm nhiều binh lính bị giết hoặc bị thương!
Lựa chọn nào hiệu quả hơn, nhìn cái là biết ngay.
Kim Phi nhắm mắt lại, bình ổn cảm xúc, sau đó gật đầu: “Thiết Chùy, đi đánh dấu địa điểm nổ tốt nhất, Hầu Tử, hãy sắp xếp và tổ chức một đội cảm tử để thực hiện nhiệm vụ đánh nổ này!”