Nhưng y đã quên rằng công nghệ của thế giới này vẫn còn đang ở trạng thái vô cùng nguyên thủy.
Nếu y không nói, những người khác rất có thể cũng giống như lời Cửu công chúa nói, tìm tòi bao lâu cũng không thể tìm ra bí mật của kim chỉ nam.
Lịch sử cũng đã chứng minh được điều này.
Ở kiếp trước của Kim Phi, thời đại hoàng đế mới có ghi chép về kim chỉ nam, nhưng mãi tới thời Bắc Tống, kim chỉ nam mới được truyền vào Châu Âu thông qua Ả Rập.
Trong hơn ngàn năm lịch sử, người Hán đã nắm chắc kỹ thuật kim chỉ nam trong tay.
“Người nói rất đúng, sau này ta sẽ chú ý giữ bí mật.”
Kim Phi nghiêm túc gật đầu.
Có thể khiêm tốn nghe ý kiến và phê bình của người khác, cũng là một trong những ưu điểm của y.
Cửu công chúa thấy Kim Phi như vậy, cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Những gì nên nói đã nói rồi, đao cũng được phát rồi, Kim Phi giải tán đội ngũ, quay về nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, đội ngũ lập tức lên đường từ cửa nam, bắt đầu cuộc hành trình viễn chinh.
“Chỉ mong bọn họ có thể mang hạt giống mà tiên sinh nói về.”
Cửu công chúa đứng trên tường thành, cúi đầu nhìn đội ngũ dài mấy trăm thước, thấp giọng nói.
“Nhiều người như vậy nhất định sẽ làm được thôi!”
Kim Phi cũng tràn đầy mong đợi.
Với sự gia nhập của Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu, nhân số trong đội ngũ còn nhiều hơn gấp nhiều lần so với kế hoạch của y.
Đặc biệt là Khánh Hâm Nghiêu, ước chừng phái tới cả mấy trăm người.
Trong kế hoạch của Kim Phi, hai đội nhân viên hộ tống sẽ chia làm hai nhóm ở Đại Triệu, một nhóm đi Thiên Trúc, một nhóm đi nước K.
Bây giờ số người đã nhiều hơn gấp mấy lần, y dứt khoát chia đội ngũ làm mười nhóm.
Năm nhóm tới Thiên Trúc, năm nhóm đi nước K.
Thời gian và tuyến đường của mỗi nhóm là khác nhau.
Như vậy xác suất thành công cũng tăng lên rất nhiều.
Tổng cộng có mười nhóm, chỉ cần một nhóm trong số đó thành công, vậy cũng được coi là thành công rồi!
“Tiên sinh, tiếp theo ngài định đi đâu, trở về phủ sao?”
Cửu công chúa nhìn đội ngũ biến mất ở phía sau rừng cây, quay đầu hỏi.
“Đội ngũ cũng lên đường rồi, Tây Xuyên gần đây chắc cũng không có chuyện gì, ta muốn tới đập Đô Giang xem một chút.” Kim Phi đáp.
Đập Đô Giang cũng đã bắt đầu làm việc được một khoảng thời gian, mặc dù Kim Phi đã lập ra phương án thi công rất chi tiết, nhưng vẫn muốn đích thân tới xem.
Dù sao công trình này cũng rất quan trọng, có thể tạo phúc mấy ngàn năm cho Xuyên Thục.
Nếu như bị lỗi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Không phải Kim Phi không tin Ngụy Đại Đồng, mà lời nhắc nhở hôm qua của Cửu công chúa đã cho y biết nhận thức của mỗi người rất khác nhau.
Có trời mới biết Ngụy Đại Đồng có hoàn toàn hiểu được ý của y hay không.
Nếu thi công xong rồi, y mới phát hiện xảy ra vấn đề thì không phải là rất phiền phức sao?
Hơn nữa, Kim Phi đã đồng ý về nhà ăn Tết với Quan Hạ Nhi, lúc này đã là giữa tháng chạp, sau khi kiểm tra Đô Giang xong, y còn phải trở về nữa.
“Tới Đô Giang?” Cửu công chúa trầm ngâm: “Vậy ta cũng tới xem cùng tiên sinh.”
“Gần đây trời lạnh như vậy, tới Đô Giang cũng không gần, vết tê cóng trên tay người vừa mới khá lên một chút, đi thêm một chuyến nữa thì đừng để lạnh quá.” Kim Phi nói.