“Đúng vậy, nghe nói tướng công mang rất nhiều bông và lúa giống từ Nước K về, trên thuyền cả sao?” Quan Hạ Nhi hiếu kỳ nhìn boong tàu.
“Trên thuyền,” Kim Phi gật đầu, sau đó đính chính: “Nhưng bông và lúa giống không phải ta đem về mà là công lao của Lạc Lan cô nương và Lão Uông đại ca!”
“Không có sự chỉ đạo đúng đắn và ủng hộ hết mình của tiên sinh thì chúng ta cũng đâu có bản lĩnh đến Nước K làm ăn?” Lạc Lan vội khiêm tốn xua tay.
“Lạc Lan, lần này các ngươi vất vả rồi!” Cửu công chúa cũng nhìn Lạc Lan: “Có những cây giống này, dân chúng chỉ cần chịu khó mấy năm là sau này không còn khổ như này nữa rối!”
Tuy dân chúng Xuyên Thục sống tốt hơn dân chúng Trung Nguyên và Giang Nam, nhưng vì nền móng kém nên bây giờ cũng chỉ qua mức no ấm một chút mà thôi.
Hơn nữa Kim Phi và Cửu công chúa không phát gạo ở Xuyên Thục mà tạo công ăn việc làm cho họ, những nhà chỉ còn người già không thể trồng trọt cũng không thể làm việc, cuộc sống vẫn khó khăn như cũ, thậmchí còn phải ăn xin.
May mà ăn xin cũng không khổ như trước, người chết đói cũng ít hơn nhiều.
Trải qua trồng thử, chứng minh rằng bông và lúa có thể trồng được ở Đại Khang, Lạc Lan liền đem lượng giống đủ trồng trên diện tích lớn về.
Cùng lắm hai ba năm là Xuyên Thục có thể giải quyết triệt để vấn đề no ấm.
“Không cần vài năm, nếu hoạt động tốt, năm nay là có thể đến Nước K kéo mấy chuyến gạo về rồi.” Kim Phi nói.
“Thật sao?” Đôi mắt của Cửu công chúa hiện lên vẻ mong chờ.
“Lạc Lan, nói suy nghĩ của cô đi.” Kim Phi nhìn Lạc Lan.
“Vâng,” Lạc Lan gật đầu, nhìn Cửu công chúa: “Bệ hạ, lúa ở Nước K một năm chín ba lần, mấy năm trước đều bội thu nên kho lương thực ở khắp nơi của bọn ta đều đầy rồi, thổ ty cũng có ý muốn xử lý lương thực thu hoạch được, ta nghĩ đây là cơ hội nên lúc ở Nước K đã tự ý để phó đội trưởng Mã Văn Húc ở lại tiếp tục đàm phán với Nước K, tranh thủ xây dựng mối giao thương lâu dài với Nước K.
“Cô làm rất tốt,” Cửu công chúa tán thành cách làm của Lạc Lan, sau đó cười nói: “Dù sao chúng ta cũng có biết bao châu Thủy Ngọc!”
Nhưng Lạc Lan lại lắc đầu, từ chối đề nghị của Cửu công chúa: “Bệ hạ, lần này trước khi về, thổ ty Nước K đã đến tìm ta, nói ta lần sau hãy mang những đồ thực dụng đến, không cần châu Thủy Ngọc nữa!”
“Muốn một vài đồ thực dụng ư?”
Cửu công chúa nghe thấy vậy, trong đôi mắt lộ ra vẻ cảnh giác.
Đối với hầu hết các quyền quý, những thứ vàng bạc mà người bình thường thích đều rất khó thu hút họ, mà thứ có thể hấp dẫn được các quyền quý phải là những gì hiếm có.
Ví dụ như châu Thủy Ngọc lần đầu xuất hiện ở kinh thành, lúc ấy rất nhiều quyền quý đã bị thứ ngọc này hấp dẫn, trong đó có cả Cửu công chúa, khi được cầm trong tay những viên châu Thủy Ngọc đầu tiên, cô ấy cũng đã rất thích loại hạt trong suốt này.
Rất nhiều vị Hoàng Đế cả đời chỉ sống trong thâm cung, không biết dân chúng ở bên ngoài sống khó khăn thế nào, phụ hoàng của cô ấy - Trần Cát cũng là một trong số đó.
Thật ra không phải do những vị Hoàng Đế này lười biếng, mà là do hoàn cảnh sẽ thay đổi nhận thức của một người.
Một quốc gia có quá nhiều việc phải giải quyết, nhiều vị Hoàng Đế cũng muốn trị quốc cho tốt, nhưng họ càng nghĩ vậy lại càng bận. Họ sẽ bị nhốt trong ngự thư phòng cùng với một núi tấu chương và công văn, cho dù thỉnh thoảng vẫn được ra ngoài, nhưng cũng chỉ là những nơi đã được các quan viên bố trí từ trước.
Nếu cứ như vậy mãi, Hoàng Đế cứ bị kẻ khác che mắt, sẽ cho rằng thiên hạ này vẫn thái bình, từ đấy sẽ dần phân tâm sang những việc khác.
Thổ ty còn yêu cầu lần sau Lạc Lan sẽ mang theo những vật dụng cần thiết, chứng tỏ hắn hiểu rất rõ dân ý, còn vượt qua được cám dỗ của châu Thủy Ngọc.
Nước K có một kẻ cầm quyền như vậy, hơn nữa theo như lời Lạc Lan nói, mấy năm nay nước K thu hoạch được rất lớn, khiến Cửu công chúa không thể không cảnh giác.
Nhưng nhìn thấy Kim Phi đang đứng bên cạnh, trong lòng cô ấy lại cảm thấy yên tâm.
Kim Phi phát hiện Cửu công chúa đang nhìn mình, tưởng cô ấy muốn hỏi ý kiến, nên nói theo lời của Lạc Lan: “Hiện tại chúng ta đang thiếu lương thực, mà nước K đã có lương tâm dữ trữ, ta nghĩ chúng ta nên giữ quan hệ trao đổi mua bán và duy trì quan hệ tốt với họ, rất cần thiết đấy! Ít nhất là với tình hình trước mắt thì rất cần thiết!”
“Giấy không gói được lửa, nước K qua lại với chúng ta càng lâu, sớm muộn gì họ cũng sẽ phát hiện ra bí mật về châu Thủy Ngọc kia, nếu chỉ mua bán một lần mà họ biết được cũng không sao, nhưng muốn giữ được mối làm ăn lâu dài này, lại chỉ giao dịch bằng châu Thủy Ngọc thì không ổn lắm!”