Hầu Tử trước đây chỉ thích nói đùa, giễu cợt cười khác, nhưng gần đây đùa hơi quá.
Dạo này đi đường đã đủ mệt mỏi, kết quả đêm hôm trước anh ta còn đi trêu chọc Đại Tráng, nói là lính trinh sát tìm thấy heo rừng, xúi giục Đại Tráng dẫn người đi săn heo rừng.
Vì để tiết kiệm thời gian, đi đường mọi người chủ yếu đều ăn lương khô, mặc dù cũng có thịt nhưng toàn là thịt khô, nhét kẽ răng cũng không đủ, vả lại còn khó tiêu hoá.
Kim Phi dạo gần đây cũng đã gầy hơn nhiều.
Đại Tráng muốn cải thiện một chút bữa ăn của Kim Phi, bèn dẫn theo một nhóm lên núi săn heo rừng.
Nhưng loanh quanh đến hơn nửa đêm, lật hết cả ngọn núi lên cũng chỉ săn được ba con thỏ hoang, ngay cả cái bóng của heo rừng cũng không thấy.
Sau khi trở về doanh trại thì thấy Hầu Tử nằm cười lăn lộn trên mặt đất, mới biết mình đã bị lừa.
Kim Phi ở kiếp trước cũng có một người bạn học cùng cấp 2 như vậy, bốc phét không để ý gì, chỉ muốn trêu đùa người khác.
Sau đó hắn có nói gì mọi người cũng không tin, đến nỗi đến một người bạn cũng không có.
Thấy trong trường không có ai tin tưởng, hắn lại gọi điện lừa gạt bố mẹ, nói là nhà cháy rồi, làm hại bố hắn bỏ cả công việc để chạy về nhà.
Đó là lần đầu tiên Kim Phi thấy có người bị treo trên khung bóng rổ đánh đòn, nên để lại ấn tượng sâu sắc.
Lên đại học mới biết, đây là một loại bệnh tâm lý, nếu như không can thiệp thì người đó sẽ càng ngày càng quá trớn.
Vậy nên đêm hôm đó Kim Phi nghiêm khắc mắng cho Hầu Tử một trận, còn phạt anh ta nửa đêm đứng trong gió lạnh.
Vốn cho rằng anh ta có thể ngừng lại mấy hôm, kết quả chớp mắt đã tái phạm, hơn nữa còn trêu chọc cả Đường Tiểu Bắc…
Đường Tiểu Bắc là một người thù dai, lần này không lột một lớp da của Hầu Tử mới lạ.
Kim Phi chỉ mong có một người có thể trị được Hầu Tử, không đổ thêm dầu vào lửa đã là may lắm rồi, sao có thể nói giúp anh ta?
“Này thì vạ mồm! Chọc vào ai không chọc, lại chọc vào bà cô này!”
Hầu Tử bây giờ cũng hối hận, tự cho mình một cái bạt tai: “Lần này chết chắc rồi!”
“Vừa nãy ngươi nói là đã gặp Bắc Thiên Tầm không phải là nói dối chứ?”
Kim Phi đột nhiên hỏi: “Nếu vậy thì ngươi đúng là chết chắc.”
“Không, không ạ!” Hầu Tử vội vàng lắc đầu: “Mặc dù ta thích trêu đùa nhưng không ngu, nói dối tình hình quân sự không phải bị tiên sinh ngài đánh chết à?”
“Coi như ngươi còn chút đáng tin!” Kim Phi tức giận nói.
Y đang chuẩn bị nói tiếp thì thấy Đường Tiểu Bắc đang dìu Bắc Thiên Tầm què chân bước vào doanh trại.
Sau lưng còn có một cô bé chừng năm sáu tuổi.
Hầu Tử đảo mắt một vòng, lên tiếng chào Kim Phi rồi chạy mất hút.
“Để xem Tiểu Bắc có trừng trị được tên Hầu Tử này hay không, nếu không trừng trị được thì xem ra chỉ có thể đổi người thôi.”
Kim Phi nhìn theo bóng lưng của Hầu Tử, bất đắc dĩ than thở.
Hầu Tử là lính trinh sát tốt nhất trong tay y, nhưng tật xấu thích trêu chọc người khác này thật là đáng sợ.
Kim Phi cần dựa vào tình báo của lính trinh sát để phán đoán cục diện, đưa ra quyết sách.
Cùng với sức ảnh hưởng càng lúc càng lớn, bây giờ mỗi quyết định quan trọng của Kim Phi cũng đều liên luỵ rất lớn.
Thậm chí có lúc sẽ liên quan trực tiếp đến thắng bại của một chiến dịch.
Hầu Tử là quản sự trinh sát, nếu như ngày nào cũng giống như người bạn học cấp 2 kia, không khống chế được những trò đùa của mình, thì những trò đùa sẽ ngày càng nghiêm trọng.
“Tướng công, chàng mau đến đây phụ một tay!”
Kim Phi nghe thấy tiếng kêu của Đường Tiểu Bắc, lấy lại tinh thần, bước nhanh ra nghênh đón.
Lúc này Bắc Thiên Tầm đã mất đi sự kiêu ngạo và hiên ngang ở lần chia tay trước, trên đùi cắm một nửa mũi tên, bước đi khập khiễng, gần như cả người đều dựa vào người của Đường Tiểu Bắc.
Tóc cô ấy cũng rối bời, trông rất chật vật.