Có ai thành thân mà không muốn chọn một ngày lành, một địa điểm tốt cơ chứ.
Trại tù binh không chỉ là nơi đau buồn của tất cả người dân tị nạn, mà cũng là nơi có vô số người đã chết.
“Lăng Vân nói rằng, nếu sự việc đã xảy ra rồi thì cần phải dũng cảm đối mặt với quá khứ, mới có thể có được tương lai.” Hàn Phong đáp.
“Vị Lăng Vân cô nương này thật sự là một nữ trung hào kiệt! Lão Hàn, ngươi đã tìm được một cô gái tốt rồi đấy!”
Nghe Hàn Phong nói như vậy, Kim Phi lại càng có thiện cảm với cô gái mà y chưa từng gặp mặt này.
Dũng cảm đối mặt với quá khứ khủng khiếp đó, nói ra thì đơn giản lắm, nhưng khi thực hiện lại cực kỳ khó khăn.
Nếu không cũng sẽ không có nhiều cô gái tự sát đến như vậy.
“Lăng Vân là người đọc sách, chủ kiến đoan chính, có vài câu cô ấy nói ta nghe cũng không hiểu lắm, nhưng lại cảm thấy cô ấy nói rất có lý.”
Hàn Phong gãi đầu cười, hỏi: “Tiên sinh, ngài đồng ý rồi sao?”
“Lăng Vân cô nương đã hy sinh lớn như vậy rồi, ta đương nhiên là đồng ý rồi!”
Kim Phi nói: “Hôn lễ này nhất định phải làm thật lớn, thật đặc biệt. Ta muốn cả Tây Xuyên này đều phải biết!”
…
Hai ngày sau, vở kịch vẫn còn đang biểu diễn.
Không cần Kim Phi sắp xếp, nhiều người dân như vậy sau khi nghe qua câu chuyện sẽ tự mình tuyên truyền ra bên ngoài.
Cộng thêm tiên sinh kể chuyện lại thêm mắm thêm muối vào, nên chỉ vỏn vẹn trong hai ngày, cả Tây Xuyên đều đã biết đến chuyện này.
Đa số người dân bình thường đều rất hiền lành, theo sự gợi mở của câu chuyện, cơ bản đều cảm thấy đồng cảm với những người dân tị nạn.
Gần đây có rất nhiều người dân tị nạn vào thành làm việc, người cười nhạo dấu ấn in trên mặt họ cũng càng ngày càng ít.
Ngược lại, ngày càng có nhiều người dân bày tỏ thiện chí với họ.
Điều này làm cho sự tự ti trong lòng của những người dân tị nạn cũng tan đi rất nhiều.
Tất nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều thích câu chuyện này.
Trong đó chủ yếu là những người đọc sách.
Trong văn hóa truyền thống của Đại Khang, sự trong sạch rất quan trọng. Câu chuyện được truyền ra từ dốc Đại Mãng này, có thể xem như là đã trái ngược với tập tục được lưu truyền hàng ngàn năm qua.
“Nực cười, người viết ra câu chuyện như thế này quả thực là rất nực cười!”
“Không phải nực cười mà là vô liêm sỉ! Đây là đang giẫm đạp lên những quy tắc của tổ tiên ta!”
“Chết đói là chuyện nhỏ, mất đi trinh tiết mới là chuyện lớn. Phụ nữ mất trinh tiết rồi lại được bọn họ viết thành thế này, thì còn ra thể thống gì nữa!”
“Theo như những gì bọn họ viết ở đây, về sau còn ai để ý tới trong sạch nữa chứ. Tất cả phụ nữ đều không phải trở thành dâm phụ hết sao!”
“Trước kia ta cảm thấy Kim Phi là một người đọc sách rất tài giỏi. Bây giờ xem ra cũng chỉ được như vậy!”
“Ta nghe nói câu chuyện này không phải do Kim Phi viết ra, mà là do một tên thư sinh nghèo tên Trần Văn Viễn viết đó.”
“Là cái tên Trần Văn Viễn ở đầu cầu giúp người ta sao chép lại thơ văn sao?”
“Đúng, chính là hắn!”
“Vậy thì đúng rồi. Ta nghe nói mấy hôm trước hắn còn chuộc thân thay cho một cô gái tên là Tiểu Liên ở lầu Hàm Hương đấy.”
“Ta cũng nghe nói về chuyện này rồi, hình như tên Trần Văn Viễn đó vẫn luôn dây dưa mập mờ với cô gái lầu xanh này!”
“Chẳng trách lại viết ra được câu chuyện như thế này. Thì ra là nhặt được một dâm phụ!”
“Không đúng, câu chuyện này là do Kim Phi bảo viết đấy. Lúc đó y còn tới tìm ta nữa. Chỉ là ta nghe xong yêu cầu của Kim Phi, cảm thấy không ra thể thống gì nên đã không đồng ý!”
“Cũng tìm ta rồi, ta cũng viết rồi, nhưng về sau lại bị trả lại. Lúc đó ta nghĩ mãi không ra, ta đường đường là một tú tài, sao lại làm văn thua Trần Văn Viễn được. Bây giờ ta đã hiểu ra rồi, thì ra Kim Phi muốn một câu chuyện như thế này!”
“Không cần biết câu chuyện này là do ai viết, dù sao không thể để nó tiếp tục lưu truyền được nữa. Nếu không thiên hạ này còn có liêm sỉ gì nữa? Đi, đến dốc Đại Mãng tìm Kim Phi, tìm hắn hỏi cho rõ ràng!”