Lưu Bất Quần cũng tò mò, thấy Kim Phi bỏ kính lúp xuống liền tò mò hỏi: “Tiên sinh, ngài đang quan sát cái gì vậy?”
“Xem quặng cộng sinh của mỏ vàng này là gì!”
Vạn Hạc Minh và Lưu Bất Quần có tài năng về khoa học kỹ thuật tốt hơn Mãn Thương rất nhiều, Kim Phi cũng đặt nhiều kỳ vọng vào họ.
Vì thế y kiên nhẫn giới thiệu ngắn gọn cho hai người về các quặng cộng sinh trong khu mỏ.
“Thì ra là thế” Vạn Hạc Minh khẽ gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy tiên sinh có thể xác định được quặng cộng sinh của mỏ vàng này là gì không?”
“Đánh giá từ dư lượng khoáng chất trong thỏi vàng và đầu trâu vàng thì mỏ vàng này ít nhất có hai loại quặng cộng sinh, là chì và nhôm!” Kim Phi trả lời.
Đầu trâu vàng chính là một cục vàng tự nhiên có hình dạng giống như đầu con trâu, chưa được nấu chảy và có nhiều lỗ.
Tất cả các lỗ hổng và khoảng trống có thể đều đã được làm sạch, nên Kim Phi mới cắt một sừng của đầu trâu vàng ra xem.
Vì trong mặt cắt của sừng có khoáng chất không thể làm sạch được.
Kim Phi đánh giá từ những khoáng sản này và phát hiện ra rằng các khoáng chất cộng sinh của đầu trâu vàng có lẽ là chì và nhôm.
Chì là kim loại được con người phát hiện tương đối sớm, Cửu công chúa và ba người khác đều biết về nó, nhưng đây là lần đầu tiên họ nghe nói đến nhôm.
Trên thực tế, trong lịch sử đời trước của Kim Phi, nhôm được phát hiện cũng tương đối muộn.
“Nhôm cũng là một kim loại như vàng, bạc, đồng và sắt. Nó rất nhẹ và khả năng dát mỏng cao, sau khi được hợp kim hóa với sắt, nó có thể ngăn chặn rất tốt sự ăn mòn của sắt. Tóm lại, nó rất hữu ích, có trữ lượng khoáng sản rất phong
phú, cao hơn nhiều so với vàng, bạc, đồng và sắt!" Kim Phi giải thích.
“Nếu trữ lượng nhôm cao như vậy, tại sao mọi người đều phát hiện ra vàng, bạc, đồng và sắt mà lại không phát hiện ra nhôm?” Vạn Hạc Minh hỏi.
“Bởi vì quặng nhôm rất khó tinh luyện!”
Nhôm có đặc tính oxy hóa rất yếu, khó bị khử từ các hợp chất khác nên rất khó tinh luyện.
Đây cũng chính là lý do tại sao nhôm được phát hiện tương đối muộn ở đời trước.
“Vậy tiên sinh có cách tinh luyện không?” Vạn Hạc Minh hỏi. “Đương nhiên!” Kim Phi tự hào gật đầu.
“Nhôm có thể dùng để làm gì?" Lưu Bất Quần hỏi: "Nó có thể dùng làm tiền như vàng, bạc, đồng không, hay có thể dùng để chế tạo đồ dùng như sắt không?"
“Nếu muốn, chúng ta có thể biến nó thành tiền tệ, nhưng ta cảm thấy không cần thiết, cứ làm thành dụng cụ thì thích hợp hơn!” Kim Phi trả lời.
Vật càng hiếm càng quý, vàng có thể làm tiền là vì số lượng có hạn, hơn nữa tính chất ổn định, không dễ bị hư hỏng.
Bạc cùng đồng cũng tương tự, ngoại trừ trữ lượng của chúng nhiều hơn vàng nên giá trị của chúng thấp hơn.
Tương tự như vậy, nhôm cũng là kim loại có tính chất ổn định, nếu số lượng ít có thể dùng làm tiền tệ.
Trên thực tế, trong lịch sử đời trước của Kim Phi, khi nhôm lần đầu tiên được phát hiện, sản lượng rất thấp do gặp khó khăn trong việc tinh luyện, dẫn đến nhôm từng có giá ngang với vàng.
Nhiều danh nhân lịch sử đã sử dụng sản phẩm nhôm và tự hào vì điều này.
Đáng tiếc tình trạng này không kéo dài lâu.
Với sự cải tiến của công nghệ tỉnh luyện, sản lượng nhôm ngày càng cao, chỉ trong thời gian rất ngắn, giá trị của nhôm đã giảm hàng nghìn lần.
Nếu Kim Phi chỉ là một địa chủ hoặc là thương nhân bình thường, y sẽ vận hành các sản phẩm nhôm, kiểm soát sản lượng quặng nhôm, tăng giá nhôm và vận chuyển hàng hóa từ từ, giống như việc vận hành hạt thủy tinh và xà phòng, từ đó có thể kiếm được cả đống tiền.
Nhưng bây giờ toàn bộ Xuyên Thục đều là của Kim Phi, làm loại chuyện này cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Vì thế Kim Phi bỏ qua bước này, phát hiện quặng nhôm thì sẽ khai thác mạnh.
“Vậy nhôm có thể làm được cái gì?” Vạn Hạc Minh nghiêng đầu hỏi.
“Nhôm có rất nhiều công dụng, có thể dùng để chế tạo rất nhiều thứ, chẳng hạn như áo giáp, cửa ra vào, cửa sổ, v.v., đều có thể làm bằng hợp kim nhôm. Thứ này không chỉ nhẹ hơn, chắc chắn hơn mà còn có thể ngăn ngừa rỉ sét!” Kim Phi trả lời nói.
Nói xong, y còn thầm nhủ: “Còn có thể dùng để dẫn điện!”
“Xem quặng cộng sinh của mỏ vàng này là gì!”
Vạn Hạc Minh và Lưu Bất Quần có tài năng về khoa học kỹ thuật tốt hơn Mãn Thương rất nhiều, Kim Phi cũng đặt nhiều kỳ vọng vào họ.
Vì thế y kiên nhẫn giới thiệu ngắn gọn cho hai người về các quặng cộng sinh trong khu mỏ.
“Thì ra là thế” Vạn Hạc Minh khẽ gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy tiên sinh có thể xác định được quặng cộng sinh của mỏ vàng này là gì không?”
“Đánh giá từ dư lượng khoáng chất trong thỏi vàng và đầu trâu vàng thì mỏ vàng này ít nhất có hai loại quặng cộng sinh, là chì và nhôm!” Kim Phi trả lời.
Đầu trâu vàng chính là một cục vàng tự nhiên có hình dạng giống như đầu con trâu, chưa được nấu chảy và có nhiều lỗ.
Tất cả các lỗ hổng và khoảng trống có thể đều đã được làm sạch, nên Kim Phi mới cắt một sừng của đầu trâu vàng ra xem.
Vì trong mặt cắt của sừng có khoáng chất không thể làm sạch được.
Kim Phi đánh giá từ những khoáng sản này và phát hiện ra rằng các khoáng chất cộng sinh của đầu trâu vàng có lẽ là chì và nhôm.
Chì là kim loại được con người phát hiện tương đối sớm, Cửu công chúa và ba người khác đều biết về nó, nhưng đây là lần đầu tiên họ nghe nói đến nhôm.
Trên thực tế, trong lịch sử đời trước của Kim Phi, nhôm được phát hiện cũng tương đối muộn.
“Nhôm cũng là một kim loại như vàng, bạc, đồng và sắt. Nó rất nhẹ và khả năng dát mỏng cao, sau khi được hợp kim hóa với sắt, nó có thể ngăn chặn rất tốt sự ăn mòn của sắt. Tóm lại, nó rất hữu ích, có trữ lượng khoáng sản rất phong
phú, cao hơn nhiều so với vàng, bạc, đồng và sắt!" Kim Phi giải thích.
“Nếu trữ lượng nhôm cao như vậy, tại sao mọi người đều phát hiện ra vàng, bạc, đồng và sắt mà lại không phát hiện ra nhôm?” Vạn Hạc Minh hỏi.
“Bởi vì quặng nhôm rất khó tinh luyện!”
Nhôm có đặc tính oxy hóa rất yếu, khó bị khử từ các hợp chất khác nên rất khó tinh luyện.
Đây cũng chính là lý do tại sao nhôm được phát hiện tương đối muộn ở đời trước.
“Vậy tiên sinh có cách tinh luyện không?” Vạn Hạc Minh hỏi. “Đương nhiên!” Kim Phi tự hào gật đầu.
“Nhôm có thể dùng để làm gì?" Lưu Bất Quần hỏi: "Nó có thể dùng làm tiền như vàng, bạc, đồng không, hay có thể dùng để chế tạo đồ dùng như sắt không?"
“Nếu muốn, chúng ta có thể biến nó thành tiền tệ, nhưng ta cảm thấy không cần thiết, cứ làm thành dụng cụ thì thích hợp hơn!” Kim Phi trả lời.
Vật càng hiếm càng quý, vàng có thể làm tiền là vì số lượng có hạn, hơn nữa tính chất ổn định, không dễ bị hư hỏng.
Bạc cùng đồng cũng tương tự, ngoại trừ trữ lượng của chúng nhiều hơn vàng nên giá trị của chúng thấp hơn.
Tương tự như vậy, nhôm cũng là kim loại có tính chất ổn định, nếu số lượng ít có thể dùng làm tiền tệ.
Trên thực tế, trong lịch sử đời trước của Kim Phi, khi nhôm lần đầu tiên được phát hiện, sản lượng rất thấp do gặp khó khăn trong việc tinh luyện, dẫn đến nhôm từng có giá ngang với vàng.
Nhiều danh nhân lịch sử đã sử dụng sản phẩm nhôm và tự hào vì điều này.
Đáng tiếc tình trạng này không kéo dài lâu.
Với sự cải tiến của công nghệ tỉnh luyện, sản lượng nhôm ngày càng cao, chỉ trong thời gian rất ngắn, giá trị của nhôm đã giảm hàng nghìn lần.
Nếu Kim Phi chỉ là một địa chủ hoặc là thương nhân bình thường, y sẽ vận hành các sản phẩm nhôm, kiểm soát sản lượng quặng nhôm, tăng giá nhôm và vận chuyển hàng hóa từ từ, giống như việc vận hành hạt thủy tinh và xà phòng, từ đó có thể kiếm được cả đống tiền.
Nhưng bây giờ toàn bộ Xuyên Thục đều là của Kim Phi, làm loại chuyện này cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Vì thế Kim Phi bỏ qua bước này, phát hiện quặng nhôm thì sẽ khai thác mạnh.
“Vậy nhôm có thể làm được cái gì?” Vạn Hạc Minh nghiêng đầu hỏi.
“Nhôm có rất nhiều công dụng, có thể dùng để chế tạo rất nhiều thứ, chẳng hạn như áo giáp, cửa ra vào, cửa sổ, v.v., đều có thể làm bằng hợp kim nhôm. Thứ này không chỉ nhẹ hơn, chắc chắn hơn mà còn có thể ngăn ngừa rỉ sét!” Kim Phi trả lời nói.
Nói xong, y còn thầm nhủ: “Còn có thể dùng để dẫn điện!”