Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu có thể, sao ta lại không muốn trực tiếp đưa lương thực cho quan phủ cơ chứ?”

Kim Phi thở dài đáp: “Nhưng quan lại Đại Khang như thế nào, nương nương bà cũng biết đấy. Ta đưa lương thực cho bọn họ, cuối cùng rơi được vào tay người dân ba phần, ta cũng đã thắp hương cảm tạ rồi!”

Thật ra lúc trước Kim Phi cũng đã từng cân nhắc việc này.

Nhưng sau khi rời khỏi sơn trang Lục Thủy, y đã hoàn toàn từ bỏ ý định này.

Bầu không khí chốn quan trường của Đại Khang quá đen tối, đến Khánh Hâm Nghiêu cũng không thể thay đổi được điều này.

Hầu như tất cả các quan viên bị bắt ở sơn trang Lục Thủy, đều là thuộc hạ của anh ta.

Tây Xuyên có Khánh Hâm Nghiêu trấn giữ mà còn như vậy. Vậy những quận huyện, làng quê và trấn nhỏ ở xa xôi thì không cần nghĩ cũng biết.

Rất nhiều trưởng làng đều một tay che trời.

Kim Phi không dễ dàng gì mới lấy lại lương thực từ Giang Nam, nhưng y không muốn lũ sâu mọt đó được lợi, để bọn chúng đút vào túi riêng của mình.

“Cứu trợ thiên tai là một vũng lầy, xuống thì dễ mà lên thì khó, tiên sinh ngài phải suy nghĩ thật kỹ đấy!”

Chu Trần Thị thấy Kim Phi vẫn còn muốn cứu trợ thiên tại, bà ấy gần như bật khóc.

“Nương nương, cảm ơn bà!”

Kim Phi hành lễ của thư sinh với Chu Trần Thị.

Cho dù Chu Trần Thị xuất phát từ suy nghĩ gì, nhưng Kim Phi có thể nhìn ra được, bà ấy thực sự đang suy nghĩ cho y.

“Tiên sinh vẫn kiên trì muốn cứu trợ thiên tai đúng không?”

Chu Trần Thị đưa tay ra đỡ Kim Phi, bất lực hỏi.

“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Nhưng ta không định trực tiếp phát cháo đâu.”

“Không phát cháo sao?” Chu Trần Thị sửng sốt: “Vậy cứu trợ thiên tai kiểu gì?”

Từ xưa đến nay, cho dù là phía quan phủ cứu trợ thiên tai hay dân gian cứu trợ thiên tai, đa số đều dùng cách phát cháo.

“Cho người con cá không bằng dạy người ta cách bắt cá. Ta đang chuẩn bị cho các nạn dân một công việc.” Kim Phi đáp

“Tiên sinh, ngài cần phải cẩn thận!”

Nghe Kim Phi nói vậy, trong lòng Nguyễn Đồng Khiết cũng trở nên lo lắng.

Đời trước Kim Phi có xem một vài tin tức. Ở một vài nơi còn lạc hậu, người dân địa phương đã quen với sự giúp đỡ của người khác, hình thành lên ý nghĩ không làm việc cũng sẽ không chết đói, ngày ngày đều không làm gì cả, chỉ đợi chính phủ phân phát lương thực cứu trợ.

Kim Phi không muốn lại nhìn thấy cảnh này ở Xuyên Thục.

Vì vậy Kim Phi vẫn luôn không chủ động làm từ thiện, mà mở công xưởng để người dân có việc làm để nuôi sống bản thân cũng như nuôi sống gia đình.

Nhưng phạm vi của đợt thiên tai này quá rộng, không phải là một quận một huyện, mà là cả đất Xuyên Thục này.

Số người cộng lại không thể nào đếm xuể được.

Dù có mở nhiều công xưởng hơn nữa cũng không thể nuôi sống được nhiều người như thế!

“Tiên sinh, Nguyễn chưởng quầy nói đúng đấy. Đây không phải là chuyện nhỏ, ngài phải cân nhắc thật kĩ!”

Chu Trần Thị vội vàng tán thành nói: “Những người bị nạn lần này không phải là ít, ngài lấy đâu ra nhiều công việc cho bọn họ làm như vậy chứ?”

“Không có việc làm, vậy thì ta sẽ tạo ra việc làm.”

Kim Phi đáp: “Tiếp theo ta sẽ mở công xưởng và mỏ ở khắp Xuyên Thục này…”

“Vậy cũng không dùng hết được nhiều người như vậy!” Nguyễn Đồng Khiết lo lắng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK