Lính trinh sát chính là tai mắt trên chiến trường, nếu Hầu Tử không trở về, Kim Phi sẽ không biết được tình hình cụ thể ở núi Ô Đầu, cũng không thể dễ dàng đưa ra bất kỳ quyết định nào.
Khi tất cả mọi người đang chờ đợi, cuối cùng sáng sớm ngày thứ ba Hầu Tử đã trở về.
Anh ta dẫn theo một đội lính trinh sát ra ngoài, nhưng chỉ đưa về hai người, hơn nữa cả ba người đều bị thương, ngay cả Hầu Tử cũng phải đi khập khiễng.
Trần Phượng Chí dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ trấn giữ ở đoạn đầu phía nam của kênh Hoàng Đồng, nhìn thấy ba người Hầu Tử, vội vàng dẫn người lao xuống sườn đồi.
"Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?" Trần Phượng Chí đỡ lấy Hầu Tử hỏi.
"Chân của ta bị mũi tên của kẻ địch làm bị trầy, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi thôi." Hầu Tử xua tay nói.
Hầu Tử mặc bộ đồ ngụy trang màu tối hơn, trước đây Trần Phượng Chí không chú ý tới, bây giờ cúi đầu nhìn, phát hiện trên đùi của Hầu Tử có vết máu.
"Trinh sát của kẻ địch lợi hại như vậy sao?" Trần Phượng Chí cau mày hỏi.
Mặc dù bình thường Hầu Tử không đáng tin cậy, thích trêu chọc người khác, nhưng Hầu Tử cũng thật sự có năng lực.
Khi mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt hơn, Hầu Tử giảm số lần quấy rầy Đại Tráng, bắt đầu trêu chọc Trần Phượng Chí, thường xuyên giấu đi, cố ý hù dọa Trần Phượng Chí.
Có lúc anh ta trốn ở trong góc núi, có lúc trốn ở nơi Trần Phượng Chí thường xuyên xuất hiện.
Có một lần lại giấu ở trong chăn của Trần Phượng Chí, nửa đêm khi Trần Phượng Chí trực đêm xong trở về đi ngủ, một người mặc đồ trắng với mái tóc rối bù đột nhiên nhảy từ trong chăn ra, dọa cho Trần Phượng Chí rút đao ra, suýt chút nữa chém chết Hầu Tử.
Chơi thì chơi, cãi nhau thì cãi nhau, nhưng Trần Phượng Chí thực sự rất ngưỡng mộ Hầu Tử.
Khả năng ẩn nấp của Hầu Tử thực sự rất mạnh, mỗi lần anh ta đều chú ý cẩn thận đến xung quanh, nhưng mỗi lần đều không phát hiện ra sự ngụy trang của Hầu Tử.
Tuy nhiên Hầu Tử lợi hại như vậy, đích thân dẫn đội đi trinh sát, lại hao binh tổn tướng trở về, bản thân cũng bị thương.
"Không phải là trinh sát giỏi, là bọn họ quá nhiều người." Hầu Tử bất lực nói: "Bọn họ dùng người xây dựng một bức tường người dài hơn mười dặm từ nam đến bắc, cứ vài bước lại có một người."
Trần Phượng Chí nghe vậy, cũng thở dài theo.
Kỹ thuật ngụy trang của Hầu Tử có tốt hơn nữa, dưới tình huống này cũng không thể xâm nhập vào được.
Trần Phượng Chí còn định hỏi tiếp, nhưng Hầu Tử lại không kiên nhẫn xua tay nói: "Đừng hỏi nữa, ta đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi, bây giờ rất mệt mỏi, nếu ngươi muốn nghe thì cũng ta đi vào phòng chỉ huy đi, lúc ta báo cáo với tiên sinh, ngươi đi theo nghe là được."
Nếu là bình thường, Trần Phượng Chí nhất định sẽ phản bác, nhưng lần này anh ta không nói gì, nhanh chóng bảo người tìm ba chiếc cáng tới, khiêng ba người Hầu Tử lên.
Từ đầu đến cuối, Trần Phượng Chí chưa bao giờ hỏi những người khác ở đâu.
Bởi vì anh ta biết, những người không trở về vào lúc này, chắc chắn là vĩnh viễn không về được nữa.
Khi Trần Phượng Chí khiêng ba người Hầu Tử vào, nhóm người Kim Phi, Trương Lương đã đợi ở trong phòng chỉ huy.
Kim Phi còn chưa kịp nói chuyện, Trương Lương đã hỏi trước: "Tình hình của kẻ địch như thế nào?"
"Kẻ địch dựng một bức tường người…."
Hầu Tử nói lại những gì vừa nói một lần, sau đó cúi đầu nói: "Xin lỗi tiên sinh, ta đã thử rất nhiều cách, nhưng phòng ngự của bọn họ quá nghiêm ngặt, chúng ta không thể xâm nhập vào được, xung quanh núi Ô Đầu đều là vách đá, ống nhòm cũng không nhìn thấy được..."
Kim Phi đang định nói, kết quả lại bị Trương Lương cướp lời trước: "Nếu đơn giản thì, tiên sinh bỏ hết tâm sức và tiền bạc đểu đào tạo đội trinh sát các ngươi làm gì chứ? Ta không quan tâm các ngươi có khó khăn gì, ta chỉ cần kết quả!
Ta cho ngươi thêm thời gian ba ngày, nếu ba ngày sau vẫn chưa thể nghe ngóng rõ ràng tình hình ở núi Ô Đầu được, ngươi tự mình đi đến Quân Pháp Đường nhận phạt đi!"
Một đội ngũ, có một người là vai phản diện thì cũng có một người là vai nghiêm khắc.
Kim Phi không thể tàn nhẫn với người của mình, cho nên chỉ có thể để Trương Lương đóng vai nghiêm khắc.
Rất nhiều quân lệnh nghiêm khắc đều là do Trương Lương ban hành.
Ví dụ như lần này, Trương Lương nói rõ ràng muốn Hầu Tử dẫn người của đại đội trinh sát hy sinh tính mạng để đổi lấy tình báo.
Nhưng Kim Phi biết Trương Lương là đúng.
Sự hy sinh của đại đội trinh sát có thể tránh được sự hy sinh lớn hơn!
Cho nên Kim Phi không ngăn cản Trương Lương, mà vắt óc giúp đại đội trinh sát tìm ra giải pháp.
Hầu Tử vốn luôn ngả ngớn, lúc này cũng trở nên nghiêm túc hiếm có.
Trương Lương không nói linh tinh, đại đội trinh sát và đội bay vẫn luôn được trả lương cao nhất trong số tất cả các nhân viên hộ tống.
Trong huấn luyện cần gì, chỉ cần tiêu cục có thể lấy ra được, Trương Lương chưa bao giờ keo kiệt, có mấy lần đại đội trinh sát huấn luyện cần phi thuyền, Trương Lương để đội bay dừng huấn luyện, nhường phi thuyền cho đại đội trinh sát.
Các khoản phụ cấp và phúc lợi mà lính trinh sát được nhận cũng cao nhất trong số tất cả các nhân viên hộ tống.
Vào thời điểm mấu chốt, đại đội trinh sát lại không làm tốt việc, đừng nói là Trương Lương, ngay cả Hầu Tử cũng cảm thấy xấu hổ.
Cho nên Hầu Tử không biện giải, mà đứng thẳng lưng như mấy ngày trước, hành lễ với Kim Phi và Trương Lương và hét lớn lên: "Đại đội trinh sát bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Sau đó quay đầu rời đi.
Kim Phi liếc nhìn bóng lưng Hầu Tử, quay người đi về phía trước bản đồ, chăm chú nhìn vào bản đồ.
Dám người Trương Lương đều biết Kim Phi đang suy nghĩ điều gì đó, tất cả đều lặng lẽ rời đi.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại ba người Kim Phi, Trương Lương và Tả Phi Phi.
Trương Lương cũng đang định rời đi thì nghe thấy Kim Phi hỏi: "Lương ca, trong quân có mang theo phi thuyền không?"
"Phi thuyền?" Trương Lương sững sờ một chút, sau đó gật đầu trả lời: "Có mang theo, nhưng mang theo bao nhiêu thì ta không nhớ rõ, bây giờ ta cho người đi hỏi."
"Nhân tiện bảo người đi xem Hầu Tử đã đi hay chưa, nếu chưa đi thì bảo anh ta quay lại đây, ta có chuyện muốn nói với anh ta." Kim Phi dặn dò.
"Được!"
Chẳng bao lâu sau, Trương Lương và Hầu Tử cùng trở về phòng chỉ huy.
"Tiên sinh, ta hỏi rồi, mang theo sáu khinh khí cầu, và chỉ còn lại ba cái phi thuyền." Trương Lương nói.
"Đủ dùng rồi." Kim Phi gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Hầu Tử: "Hầu Tử, ta có một ý tưởng, ngươi nghe xem có được hay không."
"Tiên sinh mời nói!" Hầu Tử vội vàng gật đầu.
"Không phải là xung quanh núi Ô Đầu đều là vách đá sao, dùng khinh khí cầu tiến hành trinh sát từ xa thì như thế nào?"
Kim Phi nói: "Bảo các huynh đệ đeo theo dù nhảy, ngộ nhỡ kẻ địch dùng Hải Đông Thanh thì bảo các huynh đệ nhảy dù xuống, thế nào?"
"Khinh khí cầu?" Hai mắt Hầu Tử đột nhiên sáng lên.
Bởi vì sự xuất hiện của Hải Đông Thanh nên hiện tại các nhân viên hộ tống rất ít khi sử dụng khinh khí cầu và phi thuyền để tác chiến, bởi vì tốc độ bay của khinh khí cầu và phi thuyền quá chậm, chưa kịp đến gần kẻ thù đã bị Hải Đông Thanh tiêu diệt, lợi bất cập hại.
Nhưng nếu như chỉ dùng để trinh sát thì nói không chừng sẽ có thể có tác dụng.
Thật ra dù khinh khí cầu bị kẻ địch làm hỏng, giỏ treo không quá nặng thì cũng không rơi xuống quá nhanh, quá trình này đủ để nhân viên hộ tống nhảy dù xuống.
Hơn nữa, bọn họ có thể lựa chọn tiến hành trinh sát bên ngoài mấy dặm, đến khi kẻ địch muốn đuổi giết bọn họ thì cũng phải leo qua mấy ngọn núi dốc, đợi khi kẻ địch chạy đến, không biết lính trinh sát đã chạy đến đâu rồi!
"Cám ơn tiên sinh!" Hầu Tử khích động chào kiểu quân đội với Kim Phi.
Vừa rồi anh ta đã chuẩn bị dùng một đội người tấn công bức tường người, sau đó nhân lúc hỗn loạn lẻn vào trong.
Làm như vậy chính là chuẩn bị dùng mạng người đổi lấy tình báo, bây giờ không cần nữa, anh ta đã có kế hoạch mới.