Sao y dám lấy di vật mà cha cô bé để lại được chứ?
“Ca ca, không sao đâu, trước kia cha ta từng đánh chết một con sói, ta còn có nhiều lắm.”
Cô bé vừa nói vừa móc nanh sói trong túi ra.
Trẻ con Đại Khang không có đồ chơi, những chiếc nanh sói này là đồ chơi của cô bé, chiếc nào chiếc nấy cũng sáng bóng, trông như được phủ bột giấy vậy.
“Chiến thần ca ca, nếu huynh không thích đeo cái này thì đây, tùy huynh chọn!”
Cô bé hào phóng giơ nanh sói tới trước mặt Kim Phi.
Kim Phi nhìn ánh mắt hồn nhiên của cô bé, không thể không nhảy xuống ngựa chiến, lấy một chiếc nanh sói.
Chiếc nanh sói đã được đục sẵn một lỗ, cô bé tháo sợi dây trên đầu xuống, luồn qua lỗ nhỏ rồi đeo lên cổ Kim Phi.
“Cô bé, muội tên gì?” Kim Phi nói.
“Ta là A Xuân.” Cô bé trả lời, sau đó hỏi: “Chiến thần ca ca, ta nghe đại thúc nhân viên hộ tống đang uống trà nói, ở thôn các huynh, tất cả trẻ con đều được tới trường, còn được ăn bữa xế chiều, cháo kê cũng có thể ăn tùy thích phải không?”
“Đúng vậy, A Xuân, muội có muốn đi học không?” Kim Phi hỏi.
“Muốn!” Cô bé vội vàng gật đầu.
“Vậy chờ chúng ta trở về, muội tới Xuyên Thục với chúng ta, ta đưa muội tới trường học có được không?” Kim Phi hỏi.
Thật ra Kim Phi biết, ở Đại Khang có nhiều đứa trẻ còn đáng thương hơn cả cô bé này, tới bất kỳ nơi buôn người nào cũng có thể thấy trẻ con xếp thành hàng như những con heo con lăn lộn trong bùn chờ được bán.
Thấy có người tới, bọn chúng đều leo lên hàng rào, cầu xin người ta mua mình.
Bọn chúng cũng không biết rằng sau khi được người ta mua lại số phận của mình sẽ thay đổi như thế nào, nhưng ở với bọn buôn người chúng rất đói bụng và sợ hãi.
Trên hàng rào mà bọn buôn người nhốt trẻ em, chỗ nào cũng có giấu răng, đều là do bọn chúng gặm.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Kim Phi ghét bọn buôn người.
Y thật sự không thể nhìn nổi cảnh tượng đó.
Nhưng y tới Đại Khang chưa được bao lâu, tạm thời không thể thay đổi những chuyện này, chỉ có thể cố gắng ít đi đến chỗ bọn buôn người, mắt không thấy tim không đau.
Mặc dù không có cách cứu tất cả trẻ em ở Đại Khang, nhưng gặp cô bé này cũng là duyên phận, Kim Phi sẵn lòng cho cô bé một cơ hội thay đổi vận mệnh.
Coi như là đền ơn cô bé tặng nanh sói cho y.
Nhưng ai ngờ cô bé lại cúi mặt xuống, thấp giọng nói: “Ta muốn đi học, nhưng bà nội nói người Đông Man rất xấu xa, thấy cái gì là đốt cái đó, nhất định sẽ đốt củi của chúng ta, ta còn phải giúp mẹ và bà nội làm việc...”
Xuyên Thục có nhiều núi, trong nhà bách tính không có củi thì lên núi chặt cây dại.
Nhưng kinh thành là đồng bằng, không có nhiều cây cối như vậy, về cơ bản, mỗi một gốc cây đều đã có chủ, nhánh cây rơi xuống, người ngoài không thể nào tự ý nhặt được.
Củi đun nước ở quán trà phần lớn là cỏ dại mà cô bé và mẹ nhặt ở bãi đất hoang, chỉ đến khi không đủ cỏ để đốt thì họ mới tới chỗ tiều phu mua củi.
Đống củi sau quán trà được cô bé và mẹ thu hoạch vào mùa hè và mùa thu năm ngoái.
Đó cũng là một trong những tài sản quý giá nhất của quán trà.
Con cái nhà nghèo phải lo việc nhà từ rất sớm, Kim Phi cảm thấy kiếp trước mình đã đủ hiểu chuyện rồi, nhưng so với cô bé này thì vẫn kém xa.
“Không sao, tới lúc đó để mẹ và bà nội muội đi cùng là được, bọn họ tới xưởng dệt của ta làm thợ, muội cũng có thể tới trường học.”
“Thật vậy sao?” Ánh mắt của cô bé sáng lên: “Tới xưởng dệt làng Tây Hà mà đại thúc nhân viên hộ tống nói sao?”
“Phải!” Kim Phi gật đầu.
“Tốt quá rồi!”
Cô bé vội vàng chạy: “Bà nội, mẹ, chiến thần ca ca nói sẽ cho chúng ta tới Kim Xuyên, còn cho hai người tới xưởng dệt làng Tây Hà, cho con tới trường học nữa!”
“Kim tiên sinh, thật vậy sao?” Bà lão nhanh chóng dẫn con dâu tới.