Tuyết Sơn Thiên Sơn mọc hoang chỉ cần có tuổi trên năm năm là có thể bán được vài trăm ngàn.
Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm trở nên có thể gặp không thể cầu.
Dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.
Thất sư tỷ trong thời gian ngắn ngủi đã lấy được Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm, chắc chắn đã dùng thủ đoạn đặc biệt!
Giọng nói Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm là Thất sư tỷ lấy từ Côn Luân Khư ra?”
“Ừ”.
Lục Tuyết Kỳ gật đầu.
Đôi mi của Vương Như Yên khẽ nhíu lại: “Lần này các chị rời đi, thật ra là đến nhà họ Liễu Côn Luân Khư”.
“Chỉ là không có cách nào mang Thất sư tỷ về”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tràm xuống: “Em đích thân đi Côn Luân Khư một chuyến!”
Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, hoàng hậu Hồng Đào vội vàng ngăn lại Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, em đừng có gấp, nghe các chị nói xong đã”.
“Thất sư tỷ chỉ ở trong nhà, cũng không phải gặp nguy hiểm”.
“Dù em đi Côn Luân Khư thì có thể làm thế nào?”
Diệp Bắc Minh: ...
Đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn.
“Ý của sư tỷ là?”
Anh nhìn ba người.
Lục Tuyết Kỳ nói: “Các chị chỉ muốn nói với em, đừng quá nóng nảy”.
“Thất sư tỷ sớm muộn sẽ về, sáu tuổi chị ấy đã lên núi, tu võ hai mươi năm”.
“Rời nhà lâu như vậy, đột nhiên về nhà một lần liền lấy đi Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm, em bảo nhà họ Liễu sẽ nghĩ thế nào?”
Lửa giận của Diệp Bắc Minh cũng nguôi ngoai vài phần.
“Đây là một bức thư tự tay Thất sư tỷ viết cho em, em tự mình xem đi”.
Cô ấy đưa ra một bức thư.
Diệp Bắc Minh mở ra xem, bên trong là nét chữ ngay ngắn thanh gọn.
Đọc xong bức thư, Diệp Bắc Minh thở dài một hơi: “Thất sư tỷ không sao là tốt rồi, tỷ ấy bảo đệ tạm thời quản lý chiến đội Tu La”.
Tút tút tút!
Lúc này điện thoại đổ chuông.
Sau khi nhận điện, sắc mặt Diệp Bắc Minh liền trở nên quái dị.
Sao cô ta lại gọi điện cho mình?
“Được, tôi đến ngay”.
“Các vị sư tỷ, đệ còn có chút chuyện, đệ đi trước đây”.
Nhìn Diệp Bắc Minh rời đi.
Ánh mắt Vương Như Yên phức tạp: “Bát sư tỷ, chúng ta lừa tiểu sư đệ như vậy, có ổn thật không?”
Lục Tuyết Kỳ cắn môi đỏ, không nói gì.
Hoàng hậu Hồng Đào đau lòng: “Thật không công bằng với tiểu sư đệ!”
Lục Tuyết Kỳ lắc đầu, nhắm mắt: “Chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ được tiểu sư đệ”.
“Nếu để đệ ấy biết chuyện xảy ra ở Côn Luân Hư, với tính cách của tiểu sư đệ, sợ là sẽ trực tiếp giết vào Côn Luân Hư”.
Vương Như Yên cũng gật đầu: “Đúng thế, không thể để tiểu sư đệ biết”.
“Bắt đầu từ lúc đệ ấy xuống núi, tỷ đã biết đệ ấy chắc chắn là về báo thù”.
“Đáng tiếc, đệ ấy càng lúc càng gần với sự thực rồi”.
“Cũng may, tu vi của tiểu sư đệ đang tăng lên thần tốc”.