“Gia tộc Nam Cung muốn mình làm gia chủ? Nam Cung Nhã ghen ghét với Nam Cung Uyển nên muốn ra tay giết chết mình?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Nam Cung Nhã căn bản không biết nội dung của bức tranh tường.
Cô ta muốn giết anh chỉ vì đố kỵ với Nam Cung Uyển!
“Đại lục Thượng cổ? Gia tộc Nam Cung?”
“Vậy mà có thể trôi lơ lửng phía trên Đại lục Chân Võ?”
“Đại lục Thượng cổ vậy mà rơi vào trạng thái vỡ nát?”
“Vì lực chi phối của thế giới mà cảnh giới Thần Chủ trở lên không thể rời khỏi Đại lục Thượng cổ?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên, giống như có đang nghiền ngẫm điều gì đó mà gật đầu.
Sau một lúc.
Anh lấy lại bình tĩnh!
Cả người Nam Cung Nhã thấm ướt mồ hôi lạnh giống như một con chim cút nằm sõng soài dưới đất: “Anh… anh rốt cuộc là ai?”
“Sao sanh lại biết soát hồn?”
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn cô ta: “Cô nói nhiều quá rồi đấy”.
Nam Cung Nhã cảm nhận được sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ người anh, run cầm cập nói: “Xin hãy tha mạng…”
Diệp Bắc Minh vẫn thờ ơ như không: “Yên tâm, tôi sẽ không giết cô đâu”.
Nói đoạn liền giơ tay lên, giữa lòng bàn tay anh xuất hiện một con rồng máu!
Dưới cái nhìn sững sờ của Nam Cung Nhã, rồng máu bay lượn một vòng quanh người cô ta.
Từng mảnh phù văn đỏ thẫm cũng bạo phát ra ngoài.
Nam Cung Nhã phun ra một ngụm máu, tất cả đều hòa tan vào mảnh phù văn máu kia!
“Khế ước nô lệ!”
Thân thể Nam Cung Nhã kịch liệt run rẩy: “Anh!”
Cô ta như rơi vào điên loạn mà gào thét: “Không! Không! Không!!!"
“Đừng, tôi không muốn làm nô lệ của anh!”
Nam Cung Nhã như sắp phát điên!
Một khế ước nô lệ ở cấp độ linh hồn!
Trừ khi chính bản thân cô ta nguyện ý, nếu không khế ước sẽ hoàn toàn không có cách nào hình thành.
Diệp Bắc Minh vậy mà đơn phương khiến hợp đồng nô lệ phát huy hiệu lực?
Cô ta làm sao biết được đây là thủ đoạn mà Diệp Bắc Minh tự động lĩnh ngộ được sau khi bước vào tầng hai của Cửu U Thần Ma Quyết!
Diệp Bắc Minh lạnh băng nhìn cô ta: “Tất cả mọi thứ về cô tôi đều biết hết rồi!”
“Cô từ nhỏ đã ghen tỵ với Nam Cung Uyển, cô ấy xinh đẹp hơn cô, mà tài năng cũng cao hơn cô!”
“Cô có nằm mơ cũng muốn cô ấy chết để chiếm lấy vị trí của cô ấy!”
“Hiện tại cô chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, chăm sóc Nam Cung Uyển cho tốt!”
“Nếu như cô ấy bị tổn hại dù chỉ là một sợi tóc, tôi bảo đảm cô chết không có chỗ chôn!"
Nam Cung Nhã bàng hoàng cực độ, gục đầu đáp: “Vâng thưa chủ nhân!”
……
Trong tế đàn cổ kính của gia tộc Nam Cung.
Một ánh sáng trắng lóe lên.
Nam Cung Uyển bước ra từ bên trong.
Một thiếu phụ khoác cung trang canh giữ ở một bên kinh ngạc hỏi: “Uyển Nhi, sao thế? Sao lại trở về sớm như vậy?”
Nam Cung Uyển hít sâu một hơi: “Sư phụ, con muốn tu luyện Thái Thượng Vong Tình quyết!”
Thiếu phụ kia giật mình.
Nhưng ngay sau đó lại vui mừng khôn xiết: " Uyển nhi, con nghĩ thông suốt rồi sao?”
"Tại sao?"
Thiếu phụ hoài nghi, lập tức biến sắc: “Không lẽ thằng nhóc đó ức hiếp con rồi?”
Nói đoạn ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng: “Sư phụ giết hắn cho con!”
“Không!”