Đôi mày như lá liễu, miệng nhỏ anh đào.
Môi đỏ mê hoặc lòng người, khi đôi mắt mở ra, càng thêm phong tình quyến rũ!
Cổ Na Phỉ!
Thiên tài trẻ của nhà họ Cổ Côn Luân Hư, mới hai mươi tuổi, đã có thực lực võ tôn trung kỳ.
Hơn nữa còn được cung Hạo Miểu chọn trúng.
Trở thành đệ tử nội môn của cung Hạo Miểu!
Nhưng.
Cung Hạo Miểu có quy định nhập môn, muốn gia nhập cung Hạo Miểu, thì phải hoàn thành bài kiểm tra trước khi nhập môn.
Cổ Na Phỉ không được may mắn, rút phải nhiệm vụ là giết một con Tật Phong Lang.
Vậy nên mới đến Tật Phong Cốc bên ngoài Côn Luân Hư này.
Ba chấp sự võ thánh trung kỳ đích thân bảo vệ Cổ Na Phỉ.
Nhưng không được ra tay giúp cô ta!
Cô ta phải tự mình săn giết một con Tật Phong Lang.
Cổ Lực buông Hầu Tử như vứt rác: “Chị à, đồ kiến hôi này có thể có tác dụng gì?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Na Phỉ hiện lên nụ cười tàn nhẫn, không hề xứng với vẻ đẹp của cô ta chút nào: “Tật Phong Lang thích ăn thịt tươi sống, ném hắn ta đến lối vào Tật Phong Cốc, mùi máu tanh có thể dẫn dụ Tật Phong Lang ra ngoài”.
Ánh mắt Cổ Lực lóe sáng: “Tuyệt!”
“Vừa nãy tên nhóc này xuất hiện đột ngột, đã phá rối chúng ta săn giết Tật Phong Lang”.
Sau đó cười tàn nhẫn: “Dùng hắn ta làm mồi nhử, dẫn dụ Tật Phong Lang ra ngoài!”
Cậu ta tóm cổ chân của Hầu Tử, lôi đi trong nền tuyết, vứt đến cửa Tật Phong Cốc.
“Gru!”
Trong Tật Phong Cốc vang lên tiếng gầm của dã thú.
Cổ Lực ngẩng đầu nhìn qua, một đôi mắt đỏ ngàu từ bóng tối nhìn ra.
Cách thành Võ Đế ba mươi kilomet.
Trong lều trướng của vua Tây Vực.
Choang một tiếng vang lên, mặt đất bừa bộn.
Vua Tây Vực gầm lên như sấm: “Diệp Bắc Minh đáng chết!”
“Trong cuộc đời Tao Anh tao, nhất định phải diệt cửu tộc nhà mày, nếu không…”
“Tao! Không! Còn ! Là! Vua! Tây! Vực! Nữa!”
Câu cuối cùng.
Tào Anh gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Khuôn mặt già của Tiêu Long Cơ lạnh như băng: “Tin mới nhất, tên nhóc đó đi vào Vạn Bảo Lâu”.
“Tôi vốn có thể trực tiếp ra tay, giết Diệp Bắc Minh”.
“Nhưng cô gái đó của Vạn Bảo Lâu có ở đó, hơi khó giải quyết”.
Tào Anh ngẩng đầu, trong mắt đầy tia máu: “Không cần biết dùng cách gì, tôi cũng phải giết Diệp Bắc Minh!”
“Báo!”
Đột nhiên.
Một thám thử xông vào lều trướng, quỳ một chân xuống: “Vương thượng, mới vừa nãy Diệp Bắc Minh đã rời khỏi thành Võ Đế”.
“Cái gì?”
Tào Anh vẫn chưa nguôi cơn giận, lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì, tại sao hắn đột nhiên rời khỏi thành Võ Đế?”
Thám tử lắc đầu: “Thưa vương thượng, thuộc hạ không biết”.
Tiêu Long Cơ lạnh giọng hỏi: “Cô gái của Vạn Bảo Lâu đó, có đi cùng không?”
Thám tử nhanh chóng nói: “Thưa cung phụng Tiêu, trong đoàn người đi cùng không có phụ nữ”.