Hơn mười con Thú Vương thấy thế đều tiến lên.
Chúng mặc cho tinh huyết chui vào mi tâm, tạo thành một dấu ấn đỏ thẫm.
Diệp Bắc Minh không hề do dự thu tất cả ma thú vào trong thế giới không gian.
“Sở Sở đâu rồi?”
Lúc này, Diệp Bắc Minh mới phát hiện Sở Sở biến mất.
“Chúng mày có gặp một cô gái loài người không?”
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu anh.
Dáng vẻ của Sở Sở xuất hiện trong đầu hơn mười Thú Vương.
Hắc Hùng Vương đáp lời: “Chủ nhân, khi bọn tôi chạy tới Huyết Trì thì có gặp cô gái này dọc đường”.
“Lúc ấy, cô ấy bị người Huyết Tộc khống chế, lúc đó chúng tôi lo cho an nguy của chủ nhân nên chạy thẳng đến chỗ Huyết Trì!”
“Chuyện sau đó thế nào, chúng tôi không rõ nữa”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh xuống: “Huyết Tộc?”
Giao Long Vương xen vào: “Huyết Tộc là một thế lực rất lớn ở Thiên Uyên, cường giả cảnh giới Chúa Tể đã có hơn mười người rồi!”
“Đại bản doanh của bọn họ ở thành Huyết Linh, thường xuyên giết người trong tộc của tôi huyết tế!”
“Tiếc rằng, thành trì của chúng được xây dựng bằng một loại khoáng thạch đặc biệt!”
“Khi bọn tôi tới gần, chúng tôi sẽ trở nên táo bạo, không thể phát huy một phần thực lực!”
Hắc Hùng Vương buồn bực hỏi: “Sao lại cướp lời của tôi?”
Giao Long Vương lạnh nhạt lắc đầu: “Ông đần lắm, tôi sợ ông giải thích không rõ ràng”.
Diệp Bắc Minh híp mắt: “Thành Huyết Linh!”
...
Huyền Giới, trong đại điện đế cung của nhà họ Vạn.
“Càn Nhi, đã qua ba ngày rồi”.
Vạn Trường Sinh hơi thất vọng: “Một Đông Phương Xá Nguyệt bị trọng thương mà cũng không bắt về được, bố có hơi thất vọng về con đấy!”
Vạn Càn quỳ trên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu: “Bố ơi, con đã tìm kiếm khắp thế giới Tam Thiên rồi!”
“Đông Phương Xá Nguyệt như mất tích vậy!”
Vạn Trường Sinh lắc đầu: “Con có chắc mình đã tìm khắp thế giới Tam Thiên không?”
“Đúng vậy, bố ạ!”
Vạn Càn trả lời không hề do dự.
Vạn Trường Sinh vung tay lên, một hình ảnh hiện lên giữa không trung.
Đó là một vực sâu đen ngòm dưới vách núi.
Nó sâu hun hút không thấy đáy.
“Con đã tìm chỗ này chưa?”
Con ngươi Vạn Càn co rút lại, ấp úng nói: “Bố... con... chỗ này...”
“Hừ! Bố chỉ biết con không dám bước vào đây!”, Vạn Trường Sinh hừ nói.
Gương mặt Vạn Càn đỏ bừng: “Bố, nơi đây có rất nhiều người bước vào nhưng đều có vào mà không có ra”.
“Con lo rằng...”
“Đủ rồi!”
Vạn Trường Sinh cắt ngang lời.
Sắc mặt hắn ta dần lạnh xuống: “Tuyệt Nhi, vào đây!”
Một người thanh niên bước vào đại điện, vừa vào đã quỳ xuống: “Thưa bố!”