Nhưng bà ta có một loại trực giác, nếu như nhất định giữ lại người này thì bà ta sẽ phải trả giá rất đắt!
Khi môn chủ của Diệu Dục môn còn đang do dự.
Đột nhiên, Vương Tử Yên lại lạnh lùng nói: "Muốn đi cũng được thôi, nhưng phải để lại hai chân của Liễu Như Khanh, còn phải để lại đầu của anh nữa!"
"Ồ?"
Diệp Bắc Minh bật cười!
Sắc mặt của môn chủ Diệu Dục môn hơi thay đổi: "Yên Nhi, đừng nói năng bậy bạ!"
Người này có thể giết chết Hoắc trưởng lão bằng một kiếm, sao có thể là người bình thường được chứ?
Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Tử Yên trở nên hung dữ, cô ta đã mất lý trí rồi!
Cô ta có chút điên cuồng chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Từng người có mặt ở đây, chỉ cần ai có thể giúp tôi giết chết người này!"
"Và chặt đứt hai chân của Liễu Như Khanh xuống thì Vương Tử Yên tôi sẽ trở thành người phụ nữ của người ấy!"
Lời này vừa nói ra, bầu không khí ở hiện trường lập tức thay đổi!
Tất cả mọi người đều ngây người!
Còn tưởng rằng mình nghe nhầm!
"Tử Yên cô nương, lời cô nói là thật sao?"
"Quá tốt, ai cũng đừng hòng cướp khỏi tay tôi!"
"Người này mới chỉ ở cảnh giới Chân Huyền thôi, giết anh ta dễ như trở bàn tay!"
Rất nhiều người xoa tay, chuẩn bị hành động.
Vương Kiếm là người đầu tiên tấn công, khẽ hét một tiếng: "Tất cả người của nhà họ Vương nghe lệnh, bằng mọi giá phải làm cho tôi!"
"Giết!"
Trước khi chữ “giết” còn chưa rơi xuống đất, Diệp Bắc Minh đã ra tay!
Chỉ với một bước, trong nháy mắt, anh đã xuất hiện trước mặt Vương Kiếm!
Thuận tay bóp cổ gã: “Giết tao? Mày đủ tư cách chắc?”
Vương Kiếm sợ mất mật, một suy nghĩ bỗng hiện lên trong đầu gã: Tốc độ nhanh quá!
Năm ngón tay bóp mạnh!
Cơ thể Vương Kiếm nổ tung!
“Công tử!”
“Súc sinh, mày dám…”
Mấy lão già trợn trừng mắt đầy phẫn nộ, tức đến độ sắp hộc máu!
Diệp Bắc Minh tiến lên trước một bước, ma long sau lưng anh rít gào, thiên lôi cuồn cuộn!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục di chuyển đến đâu, máu tươi nổ tung thành từng làn sương ở đó!
Chỉ trong mấy chục giây, hơn trăm người nhà họ Vương đã chết bất đắc kỳ tử!
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh xoay người lại, tầm mắt dừng lại trên người Chu Tử Kiện, anh giơ kiếm lên chém!
Chu Tử Kiện hoảng sợ la lên: “Diệp công tử, tôi không ra tay mà!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Mày dám lộ sát ý với tao đã là tội đáng chết rồi!”
Bùm!
Chu Tử Kiện nổ tan xác!
Diệp Bắc Minh vẫn chưa dừng lại, anh lại tiêu diệt hơn trăm người nhà họ Chu.
Sau đó quay lại nhằm về phía đám đông.
“Á…”
“Diệp Bắc Minh, anh đang làm cái gì thế?”
“Chúng ta không thù không oán mà… Đừng!”
Một lát sau.
Mấy trăm nghìn khách khứa ở đây đã bị anh giết chết gần một phần ba!
Làn sương máu ngưng tụ lại, không tiến vào vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh mà lại biến mất.