Hư ảnh của Băng Phách được ngưng tụ, hiện lên trước mặt bọn họ.
“Kính chào lão tổ ạ!”
Hai mẹ con họ kích động quỳ xuống đất: “Lão tổ, người... có phải là người thật không?”
“Chẳng phải người đến Thần Giới rồi sao? Sao lại rảnh rỗi về đây thế ạ?”
Giọng Băng Phách vô cùng bình tĩnh: “Chuyện bổn tọa trải qua rất phức tạp, các người không cần biết”.
“Bây giờ bổn tọa có cơ hội hồi sinh nhưng cần sự giúp đỡ của cô!”
Cô ta đăm chiêu nhìn vào Thẩm Nại Tuyết.
“Hả! Tôi sao?”
Thẩm Nại Tuyết chỉ vào bản thân, vẻ mặt đầy hoang mang.
Băng Phách gật đầu nói: “Đúng thế, cô có cơ thể Hàn Sát bẩm sinh”.
“Chỉ cần cô đồng ý thì thần hồn của bổn tọa có thể tạm thời nương náu trong cơ thể của cô!”
“Cái gì?”
Hoàn Nhan Băng Phượng biến sắc: “Lão tổ, ý của người là muốn dùng chung một cơ thể với Nại Tuyết sao?”
Băng Phách đáp: “Đúng thế!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Thẩm Nại Tuyết sững sờ.
Hoàn Nhan Băng Phượng nuốt một ngụm nước miếng nói: “Lão tổ, nếu đúng là vậy, chẳng phải con gái tôi phải chết sao?”
Nói dễ nghe là dùng chung một cơ thể.
Nói khó nghe thì là đoạt xá.
Bỗng nhiên.
Giọng Diệp Bắc Minh vang lên: “Băng Phách, tôi sẽ không cho cô làm vậy”.
Thẩm Nại Tuyết kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh, trong mắt thoáng hiện lên sự mừng rỡ.
Băng Phách quay đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh, hỏi: “Nhóc Diệp, lẽ nào cậu không muốn cứu sư tỷ của mình à?”
Diệp Bắc Minh hừ đáp: “Tôi sẽ cứu sư tỷ của mình nhưng không phải dùng sự hy sinh của cô Thẩm làm điều kiện tiên quyết!”
“Cậu Diệp, tôi...”
Đôi mắt Thẩm Nại Tuyết long lanh thoáng phủ hơi nước.
“Hahaha!”
Băng Phách cười khẩy nói: “Diệp Bắc Minh, cậu còn đào hoa lắm nhỉ”.
“Phụ nữ bên cạnh cậu còn ít à? Lẽ nào cậu vừa ý cô ta?”
Mặt Thẩm Nại Tuyết đỏ ửng, vội cúi đầu xuống.
Diệp Bắc Minh bình thản đáp: “Cô nghĩ nhiều rồi, cô Thẩm là người không tệ!”
“Cô Thẩm còn dùng tính mạng của mình để giúp tôi giữ bí mật, dù có tình cảm hay không thì tôi cũng sẽ không để cô đoạt xá cô Thẩm!”
Băng Phách nhướng mày hỏi tiếp: “Cậu không sợ tôi mạnh tay à?”