Thạch Trung Hổ đi đi lại lại, kích động đến toàn thân run rẩy!
“Sao thế?”
Diệp Bắc Minh nhìn sang Thạch Trung Hổ.
Đôi mắt đẹp của Lãnh Thanh Thu ngưng trọng, nhìn chằm chằm Hạ Nhược Tuyết!
Thạch Trung Hổ giải thích với sắc mặt kích động: “Chủ nhân, có biết tại sao bây giờ người ở hạ giới tiến vào thần giới phải trải qua thần giáng tuyển chọn không?”
“Tại sao?”, Diệp Bắc Minh hỏi.
Sắc mặt Thạch Trung Hổ nghiêm trọng: “Vì nếu không tiến hành thần giáng tuyển chọn, người của hạ giới vốn không thể tiến vào thần giới!”
“Nhưng, nghe nói rất nhiều năm trước người của hạ giới không cần trải qua thần giáng tuyển chọn nữa!”
“Chỉ cần có đủ cảnh giới, có thể vượt qua thiên kiếp, phi thăng tiến vào thần giới!”
“Hơn nữa những người thông qua con đường phi thăng tiến vào thần giới, đều được pháp tắc thần giới công nhận! Loại người này tu võ một ngày ngàn dặm!”
“Nói cách khác, chủ nhân, thiên phú của cô Hạ có thể còn khủng bố hơn cậu!”
Nói xong, Thạch Trung Hổ nhìn Hạ Nhược Tuyết với ánh mắt đố kỵ!
Diệp Bắc Minh hỏi: “Tiểu tháp, ông ta nói có thật không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng thế! Sau cuộc chiến đó, pháp tắc thần giới sụp đổ!”
“Đã ảnh hưởng đến người của hạ giới phi thăng, hơn nữa bản tháp còn phát hiện tòa Lưỡng Giới Sơn này rất có thể là chiến trường của cuộc chiến năm đó!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc, nhướn mày: “Thật hay đùa?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nghiêm trọng: “Ban đầu bản tháp cũng nghi ngờ, sau này tiến vào phạm vi Lưỡng Giới Sơn!”
“Khi bản tháp muốn tìm kiếm tung tích của cô Hạ, lại không tìm được, nên đã nảy sinh nghi ngờ!”
“Đỉnh Lưỡng Giới Sơn chắc chắn là chiến trường đó!”
Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Nói như vậy, chúng ta còn phải lên đỉnh núi xem rồi?”
Bỗng nhiên, phía sau vang lên một giọng nói.
“Diệp tông chủ thật có thủ đoạn đấy, chúng tôi cả đường đuổi theo, cậu lại có thể chạy đến Lưỡng Giới Sơn!”
Vừa dứt lời.
Một đám người khí tức khủng bố xuất hiện phía sau!
Chậm rãi đi lên đài dành cho mọi người nghỉ chân!
Chính là người đàn ông mặt chữ điền và anh Kỷ.
“Cảnh giới thần hoàng…”
Thạch Trung Hổ mặt xám như tro!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Các người là ai?”
Người đàn ông mặt chữ điền mỉm cười: “Diệp tông chủ, chúng tôi là ai, cậu không cần biết!”
“Chúng tôi đến đây chỉ muốn hỏi Diệp tông chủ hai thứ!”
“Thứ nhất, nhẫn tông chủ của Thái Dương Tông!”
“Thứ hai, tất cả xương Chí Tôn trong cơ thể Diệp tông chủ!”
“Chỉ cần Diệp tông chủ giao ra hai thứ này, chúng tôi lập tức bỏ đi, bảo đảm sẽ không làm hại đến một cọng lông của Diệp tông chủ và bạn bè cậu!”
Diệp Bắc Minh sầm mặt: “Nếu tôi không đưa thì sao?”
Người đàn ông mặt chữ điền cười: “Không dưa? Chúng tôi tự lấy vậy!”
“Có điều Diệp tông chủ, cậu phải biết, xương đã dung hợp xong mà bị moi ra từng cái một, thì rất đau đấy!”
Lời vừa được nói ra.
Trong lòng Diệp Bắc Minh bùng phát ra sát ý băng lạnh: “Tiểu tháp, chuẩn bị giết hai người này bất cứ lúc nào!”
Đang chuẩn bị ra tay.